Chương 31: (Vô Đề)

Thấy Hắc Ngạo vẫn chẳng nói gì, Thời Thất khóc lớn hơn, nàng lắc lắc tay hắn: "Ngươi mau…! ngươi mau dỗ dành ta, ta rất khó…! khó chịu, rất rất khó chịu!"

Hắc Ngạo không biểu cảm: "Ta dỗ nàng thế nào? Nàng không cho ta hôn, cũng không cho ta ôm, ta dỗ thế nào?"

Thời Thất thút thít: "Vậy ngươi…! đổi…! đổi cách dỗ ta đi."

Hắc Ngạo nghiêm túc: "Ta không chấp nhận cách dỗ nào khác ngoại trừ hôn và ôm."

Thời Thất sợ Hắc Ngạo đuổi nàng đi, trong chốc lát chẳng lo được nhiều, nàng dụi dụi hai con mắt sưng đỏ: "Vậy ngươi hôn đi."

Thời Thất ngẩng cao đầu, chu môi với hắn, vẻ mặt khẳng khái hy sinh.

Hắc Ngạo bị bộ dạng này của Thời Thất chọc cười, hắn vốn hạ quyết tâm đưa nàng đi nhưng Thời Thất vừa khóc vừa thỏa hiệp là Hắc Ngạo không đành lòng, không cách nào nhẫn tâm.

"Nàng tính chọc tức ta mà." Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Thời Thất: "Tiểu tổ tông."

Thấy hắn không giận nữa, Thời Thất nín khóc mỉm cười: "Vậy ngươi không đuổi ta đi hả?"

"Sao gọi là ta đuổi nàng đi, ta chỉ là muốn theo mong muốn của nàng thôi."

Thời Thất nghe xong, nước mắt lại ầng ậng hốc mắt: "Ta ta ta..."

Nàng không biết phải nói gì, dụi mắt tiếp tục thút thít.

Hắc Ngạo thở dài, tiến lên kéo hai tay của nàng ôm Thời Thất vào ngực: "Ta không mắng nàng càng không đánh nàng, sao nàng cứ sợ ta vậy, ta rất đáng sợ à?"

"Ừ." Thời Thất nói nhỏ: "Đáng sợ, dọa chết sói luôn đó."

"Nàng cũng biết nàng là sói à?"

Thời Thất linh cảm mình lỡ lời, lắc đầu liên tục, vội vàng sửa lại: "Dọa…! dọa chết samoyed luôn đó."

"…"

Im lặng một lát, Hắc Ngạo kéo Thời Thất ra: "Nàng đánh ta đi."

Hai mắt Thời Thất đẫm lệ nhìn Hắc Ngạo: "Cái…! cái gì?"

"Đánh ta đi." Hắn lặp lại, thái độ ngang ngược.

Thời Thất ra sức lắc đầu: "Không, ta đánh ngươi làm gì."

Hắc Ngạo không nói chuyện, kéo cổ tay Thời Thất để nàng đánh lên vết thương của mình, Thời Thất ngơ ngác rồi lại kêu lên sợ hãi.

"Ngươi làm gì thế?"

"Ta tức giận không?" Hắc Ngạo nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thời Thất lên, đôi mắt đen nhìn nàng: "Nàng nói đi, ta tức giận không?"

Thời Thất sụt sịt mũi, rũ mi dài không dám nói lời nào.

"Cho dù nàng đánh chết ta thì ta cũng sẽ không tức giận, nàng có thể làm bất kỳ chuyện gì quá đáng với ta, cho dù có một ngày nàng gạt ta, lợi dụng ta, thậm chí giết ta thì ta cũng không oán hận không hối tiếc.

Nàng biết tại sao không?" Hắc Ngạo nói: "Ta rất rất thích nàng…! ta có thể chịu đựng tất cả, chỉ không chịu nổi nàng sợ ta, né tránh ta."

Trái tim Thời Thất bỗng nhiên xúc động, ở sâu trong nội tâm từ từ mềm ra.

Nàng cả gan nhìn vào mắt Hắc Ngạo, trước kia nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hắc Ngạo, Hắc Ngạo như mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhìn nhiều sẽ làm người ta sợ hãi trong lòng.

Hắn nóng rực, hung hăng, mà Thời Thất nhỏ bé như hạt bụi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!