Chương 30: (Vô Đề)

Thời Thất khó chịu trong lòng, bộ dáng chết thảm của Thường Viên và vết máu đầy đất làm dạ dày nàng khó chịu, Thời Thất chóng mặt, lảo đảo đứng lên rồi lách qua đám người chuẩn bị ra ngoài.

"Ngươi không sao chứ?"

"Ta muốn ra ngoài nôn…"

"Cần ta đi cùng ngươi không?"

"Không cần." Thời Thất lắc đầu: "Ta muốn đi một mình."

Tuyết Ương thấy Thời Thất quá sợ hãi nên cũng không nói nhiều, nhìn nàng rời đi rồi lúc này Tuyết Ương mới nhìn vào trong sân một lần nữa.

Hắc Ngạo còn trận tranh tài tiếp theo, hắn ngồi trên ghế sau sân đấu, duỗi chân dài và dựa lưng vào thành ghế, hồi lâu chẳng có động tĩnh.

Hắc Ngạo nhắm mắt, trước mắt bỗng dưng hiện lên khuôn mặt trắng bệch, muốn khóc lại không dám khóc của Thời Thất.

Tâm trạng Hắc Ngạo bực bội, nhấc chân ngáng đường người đi qua làm hắn trượt chân ngã lăn.

Người kia vừa hay là thành viên dự thi của Đông trại, hắn hung tợn trừng mắt với Hắc Ngạo nhưng lúc nhìn vào mắt Hắc Ngạo lại bỗng e dè.

Người kia đứng dậy phủi phủi đất trên người rồi im lặng ngồi xuống vị trí đối diện.

"Hả hê cái rắm…" Gã ta lầm bầm nhỏ, hiển nhiên không phục.

Sắc mặt Hắc Ngạo u ám, đứng dậy vung ghế lên đập vào gã ta, người kia không né kịp bị đánh trúng, lập tức vỡ đầu chảy máu.

"Rầm!"

Hắc Ngạo vứt ghế xuống đất, ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn: "Là nam nhân thì nói thẳng trước mặt ta, nếu không dám thì câm mồm lại!"

Gã ta ôm đầu, cảm thấy mình oan ức vô cùng, chọc ai không chọc lại chọc đại ma đầu này rồi nghĩ đến lát nữa phải thi đấu, cả người gã ta đều không khỏe.

Hắc Ngạo dựng ghế lên ngồi xuống, lần đầu tiên có cảm giác căm hận sức mạnh mình, ở trong mắt Thời Thất, sức mạnh của hắn là sai lầm.Giữa hè gió mang theo khô nóng khó tả, Thời Thất chạy ra bãi cỏ ngoài trường đấu, ngồi xổm nôn một lát, nôn xong, bụng rỗng rồi người cũng thoải mái hơn.

Nhưng cảnh tượng đẫm máu còn ở trong đầu không quên đi được.

Thời Thất ôm bụng, bỗng nhiên khó chịu.

Hắc Ngạo đáng sợ, Thời Thất sớm biết Hắc Ngạo đáng sợ nhưng mà hôm nay chứng kiến…! Thời Thất mới phát hiện ra Hắc Ngạo đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mình nhiều.

Nếu như hắn biết mình tới đây để lịch luyện, để lấy đồ thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình! Hôm nay tranh tài với hắn đều là tộc nhân ở chung đã lâu, mỗi ngày thường xuyên chạm mặt, tộc nhân hắn cũng có thể giết thì càng khỏi nói tới mình chỉ ở chung với hắn mấy tháng…

Hắc Ngạo sẽ không để nàng đi, nàng càng không thể nói ra mục đích mình tới, không thì chắc chắn…

Muốn về nhà…

Thời Thất chôn khuôn mặt nhỏ trong cánh tay rồi sụt sịt khóc.

"Cho ngươi."

Bên tai bỗng nhiên có một tiếng nói lạnh lùng rất quen thuộc, lập tức khiến Thời Thất run rẩy trong lòng.

"Nhị ca!" Thời Thất ngẩng đầu lên gọi, nhưng trước mắt lại là một gương mặt đeo mặt nạ lạnh lùng.

Che giấu vui mừng, Thời Thất giữ im lặng quay đầu đi, không cầm khăn trên tay hắn.

"Mận khô." Hắn lại đưa một túi nhỏ qua: "Ăn một miếng là không khó chịu nữa."

Thời Thất lắc đầu: "Ngươi ở bên Đông trại, ta không cầm đồ của ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!