Khóc một lát, cửa truyền tới tiếng động.
Chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt, hình như là tiếng mở cửa.
Thời Thất hoảng sợ quên khóc, nhanh nhẹn co rúm vào trong, vén chăn quấn kín người, một lát sau, tiếng bước chân tới gần, màn bị vén lên.
Thời Thất nhắm chặt mắt lại, lẩm nhẩm xin trời cao phù hộ.
"Đây là cô bé tiểu tử vô lại kia mang về?"
Là một tiếng nói già nua, nghe rất hiền lành nhã nhặn.
Thời Thất to gan hé chăn ra, nàng loáng thoáng nhìn thấy một lão dê để râu thấp bé, gầy còm.
Phát hiện ra ánh mắt Thời Thất, đôi mắt sáng rực của ông lão nhìn tới, Thời Thất giật mình, nhắm mắt lại trùm chăn kín mít.
"Ngươi là cô nương nhà ai?"
Bọn họ cho rằng Thời Thất sợ hãi, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ hỏi.
Thời Thất nhỏ giọng trả lời: "Ngoài…! ở ngoài ạ."
"Ngươi bỏ chăn ra để ta nhìn xem."
Thời Thất cắn môi, cân nhắc một lát, chầm chậm kéo chăn xuống, đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn bốn phía, gương mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy.
Thời Thất cẩn thận nhìn ông lão, mắt ông rất sáng, nhìn là biết người thông tuệ.
Thời Thất vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục cầu trời cao phù hộ.
"Ở xung quanh chưa từng gặp ngươi, trong tộc ta cũng chẳng có cô nương như ngươi, ngươi tới từ chỗ nào núi Kỳ Lân?"
"Ta ta ta ta…" Thời Thất nói ta hồi lâu cũng không nói nổi thành lời.
Tộc nhân đi theo ở bên cạnh ông lão cười nói: "Hay là nội gián Lang tộc bên kia phái tới?"
Sắc mặt Thời Thất thay đổi liên tục, lắc đầu nguầy nguậy: "Ta…! ta không phải sói, ta không phải sói."
Bộ dạng kinh sợ khác thường này của nàng lập tức khiến mọi người hoài nghi.
Nhất Dương trưởng lão bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên nhắm thẳng tay nải trên tay vào Thời Thất, sắc mặt Thời Thất tái xanh, cảm thấy bản thân phải viết di chúc ở chỗ này rồi.
Chỉ thấy cây gậy xanh phát ra ánh sáng trắng trói chặt Thời Thất.
Một luồng khí trắng bay lên từ phía sau nàng tụ lại thành một sinh vật màu trắng.
Lông rối tung, con mắt đen láy.
Đó là nguyên hình của Thời Thất.
Nhìn thấy cảnh này, các tộc nhân vây quanh bên ngoài kinh hãi kêu lên, lùi liên tục về sau mấy bước.
"Là…! là sói!"
"Nàng là nội gián Lang tộc phái tới!"
Tiêu rồi tiêu rồi…
Toàn thân Thời Thất cứng ngắc, nước mắt ầng ậng, chóp mũi ửng đỏ, nắm chặt nắm đấm để mình không òa khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!