Kể từ khi biết Thanh Trần đại ca là hamster, Thời Thất rất tận tình hái quả thông và gói hạt dưa trong nhà để tặng cho Lạc Thanh Trần.
"Nàng lấy những thứ này làm gì vậy?" Hắc Ngạo vừa cho Nho Nhỏ ăn, vừa vào cửa thì thấy Thời Thất thu gom bốn phía.
Bỏ cái chậu sang một bên, Hắc Ngạo vung tay áo ngồi xuống, cầm hạt dưa tính bỏ vào miệng nhưng chưa kịp cắn thì Thời Thất kéo cổ tay Hắc Ngạo.
"Đây là cho Thanh Trần đại ca, ngươi không thể ăn."
Thanh Trần…! đại ca?
Khóe mắt Hắc Ngạo giật giật, ngẩng đầu nhìn Thời Thất: "Nàng gọi Lạc Thanh Trần là gì?"
"Thanh Trần đại ca, sao vậy?"
Còn sao vậy à?
Hắc Ngạo bị chọc giận bật cười: "Sao ta chưa từng nghe thấy nàng gọi ta một tiếng đại ca."
Thời Thất ngoan ngoãn: "Hắc Ngạo đại ca."
Hắc Ngạo: "…"
Sao nghe như thủ lĩnh lưu manh vậy?!
Hắc Ngạo xị mặt: "Không được gọi hắn là đại ca, những cái này cũng không được cho."
Thời Thất cúi đầu nhìn đồ trên bàn, nhíu mày: "Vài quả hạch thôi mà, ngươi nhỏ mọn vậy làm gì?"
Hắc Ngạo lại bị chọc tức bật cười: "Quả hạch cũng là quả hạch của ông đây, nàng lại muốn mang đồ của ta cho tên ẻo lả kia? Không thể nào."
Thời Thất cũng không vui: "Ngươi thật là nhỏ nhen, lòng dạ của ngươi chẳng lớn bằng hạt dưa.
Không cho thì thôi, ta chẳng thèm, hừ."
Hắc Ngạo vốn tức giận nhưng từ hừ cuối câu kia chọc cười hắn.
"Cho, cầm đi cho Thanh Trần đại ca của nàng đi."
Thời Thất nghe xong thì mắt sáng lên: "Thật ư?"
"Nhân lúc ta chưa đổi ý thì nhanh lên."
"Hắc Ngạo ngươi thật tốt." Thời Thất ngọt ngào gọi một tiếng, cầm đồ trên bàn chạy ra ngoài.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Thời Thất xa dần, Hắc Ngạo cười nhạt.
Sao hắn tốt bụng tặng đồ của mình cho Lạc Thanh Trần chứ, chẳng qua muốn nhìn Lạc Thanh Trần kinh ngạc thôi, cả Hắc Linh trại đều biết Lạc Thanh Trần không thích người khác nói tới nguyên hình của hắn nhất.
Thời Thất vui vẻ chạy tới nhà Tuyết Ương, gõ cửa một cái, chờ nghe tiếng Tuyết Ương mới đẩy cửa tiến vào.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tặng cái này cho Thanh Trần đại ca." Thời Thất đặt túi lớn túi nhỏ lên bàn: "Thanh Trần đại ca, ngươi không cần khách khí."
"Ăn?" Lạc Thanh Trần nhíu mày: "Ăn cái gì?"
Tuyết Ương mơ hồ cảm thấy chuyện chẳng đơn giản vậy, nói: "Chàng mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao!"
Lạc Thanh Trần mở gói đồ ra, lúc nhìn thấy đồ bên trong thì vẻ mặt của hắn bỗng tối sầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!