Chương 25: (Vô Đề)

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

Thời Thất theo mấy người Tuyết Ương ra khỏi Hắc Linh trại, nàng quay đầu nhìn cánh cửa xa dần, trong lòng có chút bất an.

Bên ngoài rất nguy hiểm, hở ra là lại có người tới gây chuyện, không thì là dã thú dữ tợn, Hắc Ngạo cũng không ở đây…! Nếu là có người gây chuyện với các nàng, cũng chẳng biết đánh thắng được không, dù sao một mình Thời Thất cũng đánh không lại.

Nhìn Thời Thất nhìn ngó hết bên này tới bên kia, Tuyết Ương kéo nàng đến bên cạnh: "Nhìn cái gì đấy, tập trung đi đường đi."

"Các ngươi còn chưa nói cho ta biết đi đâu…"

"Đi rồi ngươi sẽ biết, đừng hỏi nhiều."

"À." Thời Thất cúi đầu, không hỏi nhiều nữa.

Thấy nàng ngoan ngoãn, tâm trạng Tuyết Ương rất tốt, quơ cây quạt tiếp tục đi về phía trước.

Xuyên qua con đường đá uốn lượn và một con suối chảy xiết, phía trước chẳng còn đường nên các nàng dừng lại ở chân núi.

Thời Thất ngẩng đầu nhìn mỏm núi chọc thẳng vào mây mù, mở miệng muốn nói chuyện thì mấy người Tuyết Ương bỗng bay lên không trung, nàng há to miệng, vẻ mặt ngơ ngác.

Trong lúc ngơ ngác, trên không trung truyền tới tiếng nói loáng thoáng của Tuyết Ương: "Lên đây."

Lên…! lên đây?

Lên đâu cơ?

Chẳng lẽ ở trên ngọn núi này?

Không có khả năng không thể nào, nàng không biết lên, cũng không lên nổi.

"Nhanh lên!"

Hay là…! thử xem sao?

Thời Thất nuốt ngụm nước bọt.

Cẩn thận lùi lại mấy bước, hít sâu mấy hơi rồi ánh mắt kiên định nhảy lên, nhưng mà ——

"Ui da, bị vướng rồi!"

Thời Thất vừa khéo bị dây leo mọc trên vách núi cuốn lấy, bây giờ nàng cách mặt đất chỉ hai mét khoảng, Thời Thất cảm thấy mình đánh giá cao bản thân rồi, ngay cả cây hòe ở nhà Hắc Ngạo còn không lên nổi, sao có thể…! bay lên vách núi cao thế này.

Vô dụng quá…

Thời Thất sụt sịt cái mũi, nắm lấy dây leo quấn trên người, dây leo như có sinh mệnh, Thời Thất càng giãy giụa thì nó quấn càng chặt, nàng lẩm bẩm rồi thở hồng hộc và cuối cùng từ bỏ.

"Ngươi ngốc quá đi mất." Chẳng biết lúc nào Tuyết Ương xuất hiện ở bên cạnh Thời Thất, nàng giữ bả vai Thời Thất nhấc lên rồi Thời Thất thoát khỏi dây leo dễ dàng.

Mang theo Thời Thất bay lên, cuối cùng đặt nàng trên đỉnh vách núi.

"Cảm… cảm ơn." Thời Thất nói nhỏ, trên đầu còn mắc mấy cây cỏ dại.

Lộ Thanh lấy cọng cỏ trên đầu nàng, nói: "Bây giờ ta tin ngươi là chó rồi."

"Ta…" Thời Thất mạnh miệng nói: "Ta là samoyed mà!"

Mấy người: "…"

Tuyết Ương hừ lạnh: "Đó là đồ ngốc, đừng để ý nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!