Chương 23: (Vô Đề)

Trời tối đen, ánh nến thắp sáng căn phòng, Thời Thất dựa sát vào Tuyết Ương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong bóng tối, Thời Thất chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim dồn dập và hô hấp nặng nề của mình, lúc này, rèm trước mặt bị vén nhẹ lên, Thời Thất cẩn thận hé mắt lại thì nhìn thấy Bá Huy cười như tên trộm với các nàng, Thời Thất bị nụ cười này dọa rùng mình, lại nhắm mắt lại.

"Quả nhiên trông xinh đẹp…" Bá Huy lầm bầm rồi vươn tay tới chỗ hai người, lúc sắp chạm vào thì ngoài cửa bỗng có tiếng gọi cuống cuồng.

"Đại nhân, không xong rồi! Thiếu gia…! thiếu gia và Hắc Ngạo đến đây!"

Hắc…! Hắc Ngạo?

Thời Thất vốn đang sợ hãi, lúc nghe thấy cái tên này thì bình tĩnh lại như có kỳ tích, lông mi dài của nàng run nhè nhẹ, hé mắt nhìn Bá Huy, ông ta nghe thấy tên hai người thì sắc mặt quả nhiên sa sầm.

"Nói ông mày không ở đây!"

"Nhưng mà…! ui da!"

Người lên tiếng kia kêu thảm thiết, chỉ thấy Hắc Ngạo nóng nảy xông thẳng vào, bàn tay hắn xách một người như xách con gà, xương tay ra sức, tiếng răng rắc vang lên, cổ của người kia gãy lìa, cái đầu dặt dẹo gục xuống, mất hô hấp và nhịp tim trong nháy mắt.

Cảnh này khiến Lạc Thanh Trần nhíu chặt lông mày, còn làm Thời Thất bên trong mặt mũi trắng bệch.

Bộp bộp.

Hắc Ngạo buông tay, tên tiểu đệ kia ngã xuống mặt đất, Hắc Ngạo vô cảm bước qua tên đó, nhìn một vòng rồi nhấc mấy bàn quanh đó lên và vung ngón tay khiến cái bàn cùng bay tới chỗ Bá Huy.

Bá Huy vội vàng phản ứng lại, ngay vào lúc mấy cái bàn bay tới cách hắn ta mấy centimet thì chúng dừng lại, rơi xuống rầm rầm ở trước mặt hắn ta.

Ra oai phủ đầu.

Khuôn mặt Bá Huy vặn vẹo, vén rèm đi ra ngoài: "Thằng nhãi ranh này thật to gan, dám mò tới Đông trại của ta gây sự!"

"Đông trại của ngươi?" Hắc Ngạo cười lạnh: "Bá Huy, hình như ngươi quên mất địa bàn phía Tây núi Kỳ Lân này rốt cuộc là ai gây dựng."

Hắc Ngạo bước từng bước một tới gần Bá Huy: "Nếu không phải phụ thân ta mất thì ngươi có thể phách lối sao?"

Sắc mặt Bá Huy thay đổi liên tục, lời Hắc Ngạo nói không sai, nếu như phụ thân của hắn không chết thì Hắc Linh trại còn hưng thịnh và cũng không chia đôi, nhưng vậy thì sao, hiện tại chẳng phải Tây trại cam chịu để bọn họ ức hiếp à?

"Nhưng bây giờ…! ở đây là Đông trại, nếu như ngươi làm loạn ở đây thì đừng trách ta không khách…"

Lời còn chưa dứt, trước mắt bỗng nhiên xẹt qua một cái bóng màu đen, Bá Huy còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ đã ở trong tay người khác.

Hắc Ngạo trước mặt cười như không cười, ánh mắt hung ác, hắn bóp chặt cổ Bá Huy tới nỗi mu bàn tay nổi gân xanh.

Khí thế của Hắc Ngạo rất mạnh mẽ, khống chế Bá Huy không thể cử động, nhìn hai con mắt khát máu của Hắc Ngạo, hai chân ông ta không khỏi nhũn ra, đại não mê man.

Ngón tay Hắc Ngạo bóp chặt, Bá Huy giãy dụa nhưng chân tay chẳng có chút sức lực, ông ta giống như con mồi bị Hắc Ngạo bắt, mặc cho Hắc Ngạo cắn nuốt từng chút một.

Mặt Bá Huy dần dần đỏ lên, nụ cười Hắc Ngạo dần dần rõ ràng hơn.

Hắc Ngạo muốn giết thì hắn không bao giờ để Bá Huy sống.

Sức lực trên người cạn kiệt, hô hấp bị cước đoạt, sức lực giãy giụa cũng yếu dần, mắt Bá Huy trợn lên, toàn thân tím xanh đáng sợ.

Ngay vào lúc Hắc Ngạo chìm trong khoái cảm hành hạ ông ta tới chết thì bỗng nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, cơ thể Hắc Ngạo run lên nhìn tới chỗ tiếng khóc.

Ánh mắt của hắn xuyên qua rèm và nhìn thấy Thời Thất bên trong.

Dù cho không nhìn thấy mặt Thời Thất, Hắc Ngạo cũng biết sắc mặt của nàng là vô cùng sợ hãi…

Hắc Ngạo ánh mắt một sâu, không khỏi nới lỏng khí lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!