[Tan học, gặp sau núi Kỳ Lân.]
Cách thời gian tan học rất lâu rồi, Thời Thất cắn ngón tay nghĩ nội dung trên giấy.
Tuyết Ương trông rất khó chọc, không không không, đúng là rất khó chọc vào…! nhưng vẫn là người tốt, tuy từng nhốt nàng trong phòng tối nhưng mà…! nhưng mà nàng ấy lại thả mình ra, cho nên…! hẳn là sẽ không làm chuyện gì quá đáng với nàng đâu nhỉ? Thời Thất thấp thỏm trong lòng, nàng muốn đi nhưng mà sợ Tuyết Ương làm khó mình; nàng không muốn đi nữa nhưng mà nếu không đi…! chắc chắn Tuyết Ương sẽ nổi giận.
Dù sao cũng là mình thiệt, Thời Thất quyết định đi.
Hạ quyết tâm, nàng thu dọn đồ đạc rồi đi đến ngọn núi phía sau thư viện Kỳ Lân.
Phong cảnh ở ngọn núi sau thư viện rất đẹp, bàng hoa tùy liễu [1], ong bướm bay lượn xuyên qua rừng cây, Thời Thất nhìn thấy Tuyết Ương trong biển hoa.
Tuyết Ương trông cực kỳ xinh đẹp, một bóng lưng thôi cũng khiến người ta nghĩ miên man.
Nhìn Tuyết Ương cách không xa, Thời Thất không khỏi nuốt ngụm nước miếng, cảm giác căng thẳng tới từng lỗ chân lông…
[1] Một phần của câu thơ "bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên" trích Xuân nhật ngẫu thành của Trình Hạo.
Dịch nghĩa là: Bên hoa đi theo hàng liễu đến dòng sông trước mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tuyết Ương chầm chậm xoay người lại.
Nàng ấy mặc đồng phục màu trắng, váy bay bay, lại có mấy phần vẻ tiên tử giáng trần.
Thời Thất không dám cử động, run lẩy bẩy nhìn Tuyết Ương.
Có lẽ Thời Thất chưa từng cảm thấy nhưng Tuyết Ương lại thấy rõ bất an và luống cuống trong mắt Thời Thất.
Nàng ấy bỗng cảm thấy buồn cười, nhịn không được nói: "Ngươi đứng xa vậy làm gì, tiến lên trước một chút đi."
Thời Thất quả thật…! tiến lên trước một chút, bước tiến vô cùng nhỏ.
Khóe miệng Tuyết Ương giật giật, nóng nảy nói: "Ngươi học cách đi đường của kiến à? Đến đây! Ta là con hổ à?!"
Quá…! quá hung dữ!
Thời Thất méo xệch miệng, trong mắt đã ầng ậng nước, nàng sụt sịt mũi, rụt cổ lại rồi cẩn thận bước tới bên cạnh Tuyết Ương, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng ấy.
Tuyết Ương rất cao, Thời Thất thấp hơn hẳn một cái đầu khi đứng trước mặt Tuyết Ương.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy khí thế của Tuyết Ương rất mạnh, nghe người ta nói Tuyết Ương và Hắc Ngạo là hai bá vương ở Hắc Linh trại, lời này là thật nên Thời Thất cảm thấy…! không bằng hai người bọn họ làm một cặp, vậy thì sinh ra dê con chắc cũng là bá vương một phương, Thời Thất nghĩ cả tên cho con bọn họ là "Vô Song Tam Sát".
"Có phải ngươi mắng thầm ta không?"
Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói bất mãn của Tuyết Ương, Thời Thất ngừng thở, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng ấy, ra sức xua tay: "Không có không có, không dám không dám."
Sợ muốn chết rồi…
Tuyết Ương nhíu mày: "Ngươi thật sự là sói?"
Sói…
Lưng Thời Thất cứng đờ, vẻ mặt sững sờ và lại xua tay: "Không phải không phải, ta không phải sói, ta là samo…! samoyed! Ta biết sủa còn biết vẫy đuôi, lần trước…! lần trước ngươi cũng thấy mà."
"…"
Dáng vẻ nhút nhát của Thời Thất làm Tuyết Ương không đành lòng nói cho nàng biết, cả trại đều biết nàng là sói…
Tuyết Ương lấy cây quạt xếp mở ra, tua quạt xinh đẹp đong đưa theo động tác và đầu Thời Thất cũng đong đưa theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!