Hắc Linh Đông trại là nơi lưu manh tụ tập, tổng cộng có mười nhóm nhỏ, trong đó Thường Viên là thuộc hạ của tiểu thủ lĩnh Bá Huy, Bá Huy là bạn tốt nhiều năm của nghĩa phụ Lạc Thanh Trần nên nhờ quan hệ này nghĩa phụ mắt nhắm mắt mở với hành vi giúp Trụ làm ác [1] của bọn họ.
Lạc Thanh Trần tuy sống ở Đông trại nhưng chẳng ưa hành động của bọn họ, có khi thấy bọn họ ức hiếp kẻ yếu còn ra tay ngăn cản.
Hắc Ngạo có thành kiến với Lạc Thanh Trần, lại vì nghĩa phụ Lạc Thanh Trần nên tất nhiên hiểu lầm hắn.
[1] Cùng nghĩa với tiếp tay cho giặc.
Lạc Thanh Trần cũng chẳng buồn giải thích, bò dậy phủi bụi trên quần áo, nói: "Thường Viên ngươi làm gì đấy?"
"Ô, là thiếu gia à." Thường Viên chẳng ưa Lạc Thanh Trần nhưng phải cung kính gọi thiếu gia, Thường Viên cười nói: "Hôm nay trời đẹp, muốn tới sân đá bóng đá cầu với các huynh đệ, không ngờ rằng gặp kẻ thù.
Tiểu bảo bối, nàng mau gọi nam nhân của nàng đến cứu nàng đi!"
Chùy sắt vỗ nhẹ lên mặt Thời Thất, nàng nắm chặt vạt áo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng có biểu cảm gì.
Lạc Thanh Trần nhíu mày: "Thường Viên, ngươi thả nàng ra!"
"Ông đây…"
Chưa nói hết thì Thường Viên bỗng bị một luồng sáng đỏ đánh vào sau vai, đau đớn lập tức khiến Thường Viên buông lỏng tay, chùy sắt rơi mạnh xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại.
Thường Viên kêu đau đớn rồi nhìn lại, lúc nhìn thấy người tới là ai sắc mặt mấy người đều méo xệch.
Tuyết Ương vẫn váy đỏ như lửa, phẩy phẩy quạt xếp màu đỏ trên tay, nàng ngạo nghễ nhìn Thường Viên, mấy tên lâu la thấy là nữ nhân thì lập tức cùng tiến lên.
Tuyết Ương vẩy quạt xếp trong tay, luồng sáng màu đỏ phóng tới chỗ mấy người như lưỡi kiếm, chẳng mấy chốc, mấy người nằm ngửa ra đất.
Đám người hít ngụm khí lạnh, ỉu xìu bò tới bên cạnh Thường Viên.
Tuyết Ương liếc nhìn Hắc Ngạo đang chuẩn bị đánh nhau rồi lại thản nhiên nhìn Lạc Thanh Trần có vẻ mặt đang hết sức kinh ngạc, cuối cùng nàng ấy thu tầm mắt, khép lại quạt chầm chậm bước tới gần mấy người Thường Viên: "Cút, các ngươi chiếm chỗ của bà đây."
Khóe miệng Thường Viên giật giật: "Sân bóng lớn vậy trở thành của ngươi lúc nào?"
Tuyết Ương nói: "Từ giờ trở đi nó là chỗ của bà đây."
Ô! Khẩu khí lớn thật!
Thường Viên nhìn Tuyết Ương một lượt: "Tiểu nương tử cũng là nữ nhân Tây trại à? Ta thấy nàng có mấy phần nhan sắc, hay là cùng ta về Đông trại, ta bao nàng ăn ngon…"
Lời còn chưa dứt, Tuyết Ương liếc xéo, cười rất trào phúng, nàng nhìn cây quạt tinh xảo trên tay nói: "Trong yêu giới có một đúc khí sư [2], chúng yêu không biết tên tuổi, không biết vẻ ngoài, chỉ biết hắn có tay nghề rất giỏi.
Đời này ông ta đúc vô số thứ nhưng có hai pháp khí nổi tiếng nhất." Tuyết Ương chợt nhìn Lạc Thanh Trần: "Thứ nhất là Phần Diệm kiếm luyện bằng lông phượng hoàng, Phần Diệm kiếm có thể khiến núi sông khô cạn, tạo ra ngọn lửa làm mọi thứ thành tro; thứ hai là quạt Đoạt Hồn, truyền thuyết kể rằng trong quạt Đoạt Hồn có hồn phách thượng cổ yểm thọ [3] cướp hồn thú, chỉ cần phẩy nhẹ là có thể hút tuổi thọ của con người, ta đây còn chưa từng thử…"
[2] Bậc thầy/sư phụ đúc vũ khí.
[3] Yểm thọ: Chết yểu, tổn thọ.
Tuyết Ương cười khẽ, nhắm quạt vào thẳng gương mặt trắng bệch của Thường Viên: "Ngươi nói…! hôm nay ta có nên thử một lần hay không?"
Cây quạt kia rất đẹp, đỏ như lửa, tua quạt khẽ đong đưa, thân quạt lại tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt.
Thường Viên nuốt ngụm nước bọt, chẳng dám ở lại, lập tức đứng dậy bỏ chạy.
Những người khác thấy vậy tất nhiên cũng chẳng dám ở lại, ỉu xìu chạy theo Thường Viên.
Thời Thất nhìn Tuyết Ương, nàng chớp mắt mấy cái rồi nhỏ giọng hỏi: "Thật sự…! có thể hút hồn phách ư?"
Đôi mắt Thời Thất rất lớn giống hai viên ngọc màu đen trong suốt, hai con ngươi tràn ngập hiếu kỳ, Tuyết Ương bỗng nổi giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!