Chương 15: (Vô Đề)

Thời Thất chậm rãi đi theo Hắc Ngạo, vừa rồi bị hù dọa nên bây giờ nàng rất mệt mỏi.

Thời Thất chạy chậm tới bên cạnh Hắc Ngạo, giật nhẹ ống tay áo của hắn: "Ngươi không sao chứ?"

"Chỉ một vết rách mà thôi, có thể bị sao chứ." Hắc Ngạo hời hợt, khóe mắt hắn liếc Thời Thất, dưới ánh trăng trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng dính nước mắt.

Hắc Ngạo vòng tay dài ôm Thời Thất vào ngực, Hắc Ngạo khom lưng bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau khi nhìn kỹ vài lượt thì hỏi: "Đồ nhút nhát, lúc ta không ở bên có người bắt nạt nàng à?"

"Có người" tất nhiên là chỉ mấy người Tuyết Ương, Thời Thất ngây ra, nói các nàng bắt nạt nàng cũng đúng, nói không bắt nạt cũng đúng.

Thời Thất không giỏi nói dối, giật giật ống tay áo, nói nhỏ: "Không…! không có ai bắt nạt ta, không có ai bắt nạt ta."

"Nàng lừa ta nữa là bây giờ ta cắn môi nàng."

Ôi…

Thời Thất bị dọa bụm miệng lại, lo lắng nhìn Hắc Ngạo rồi nói úp mở: "Không bắt nạt, thật sự không bắt nạt! Nàng ấy rất tốt!"

"Ai rất tốt?"

"Tuyết…! Tuyết Ương."

Nghe Thời Thất nói người khác tốt Hắc Ngạo lập tức nổi giận, hắn kéo nàng dựa lên thân cây, hai tay túm cổ tay Thời Thất giam cầm nàng.

Chân dài tới gần, uốn gối tách hai chân Thời Thất ra khiến khoảng cách của hai người sát gần nhau.

Tròng mắt của hắn rất đen, khóe môi cười như có như không.

Thời Thất sợ hãi nhìn Hắc Ngạo như con mèo nhỏ đáng thương, nàng không dám cử động cũng không dám nói chuyện.

"Nàng lặp lại lần nữa, ai rất tốt cơ?"

Thất Thất rũ vai, yếu ớt nói: "Ngươi…! ngươi tốt."

"Hả?" Hắc Ngạo tiến tới: "Ai tốt, ta không nghe rõ."

Thời Thất nói to hơn: "Ngươi tốt! Ngươi tốt nhất!"

Hắc Ngạo cười rất tươi, giữa lông mày giãn ra rất hài lòng.

Thời Thất không còn sức, mềm yếu như bùn nhão, Thời Thất chớp hàng mi dày và dài, chuyển tầm mắt, nói rất nhỏ: "Ngươi có thể buông ta ra không?"

Có được đáp án hài lòng, Hắc Ngạo tất nhiên không muốn làm khó đồ nhút nhát đáng thương nữa, hắn buông tay thả Thời Thất ra rồi lùi ra sau một bước.

Tiểu cô nương trước mắt hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, thậm chí giơ tay lau cái trán toát mồ hôi lạnh chẳng biết vì sợ hay căng thẳng.

Hắc Ngạo liếm khóe môi rồi bỗng kéo Thời Thất vào trong ngực, cúi người và hôn lên khóe môi Thời Thất.

Hơi thở ấm áp, khóe môi mềm mại, mùi máu nhạt bay vào chóp mũi, lưng Thời Thất cứng đờ, chưa hoàn hồn thì Hắc Ngạo làm xong chuyện xấu huênh hoang đắc ý đi thẳng về phía trước.

Thời Thất sờ cái miệng bị hôn, phồng má rồi muốn khóc.

"Hắc…! Hắc Ngạo!" Thời Thất gọi hắn lại: "Nếu ngươi còn làm vậy ta giận đó!"

Hắc Ngạo quay lại nhìn nàng một cái: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta rất rất hung dữ!"

Hắc Ngạo: "À."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!