Chương 9: Rước về một 'bà lớn'

Vì trước đó không nghĩ sẽ ở lại đây nên Cố Ỷ không mang theo đồ dùng cá nhân. Cô chỉ súc miệng qua loa, cố gắng rửa mặt rồi dùng khăn giấy mang theo lau mặt. Sau đó, cô nhìn bản thân trong gương một lúc — hoàn toàn khác với cái vẻ mặt chết chóc, còn lem chút phấn son mỏi mệt lúc trước. Bây giờ thì Cố Ỷ chính là 'em đẹp nhất phố cổ' rồi!

Sau khi rửa mặt xong, Cố Ỷ quay lại phòng ngủ. Nhìn Khương Tố Ngôn đang ngồi trên giường, tự học chơi điện thoại mà không cần ai chỉ, Cố Ỷ có chút ai oán nói: "Chị cũng không nhắc tôi một tiếng, để tôi ra ngoài với bộ dạng đó."

"Ra ngoài thế nào?"

"Như cái xác sống ấy."

Khương Tố Ngôn quay đầu nhìn cô.

Khuôn mặt trắng bệch của nàng như muốn nói với Cố Ỷ: Đây mới thực sự là bộ dạng của một cái xác sống này. Cố Ỷ chịu thua, đúng thật, Khương Tố Ngôn là một con quỷ, dĩ nhiên sẽ chẳng thấy có gì sai sai với cái gọi là "bộ mặt xác chết".

"Thôi bỏ đi, chị cứ tiếp tục chơi đi." Cố Ỷ còn biết làm sao nữa? Dù gì đối phương cũng là một con quỷ siêu mạnh. Đêm qua cái cảnh ấy, đám quái vật đủ hình thù kia nhìn là biết không phải dạng vừa, vậy mà đứng trước Khương Tố Ngôn thì khúm na khúm núm, thậm chí thở cũng không dám thở... À mà không, làm gì còn hơi mà thở, tóm lại chính là cực kỳ ngoan ngoãn, Cố Ỷ đâu phải chưa từng thấy qua.

Xem ra ít nhất cũng là cấp quỷ vương trong đám kia nhỉ?

Một vị quỷ vương như thế đang ở ngay trước mặt cô, cô còn nói được gì khác nữa?

Cố Ỷ cảm thán làm người thật chẳng dễ dàng, rồi lấy chiếc ghế nhỏ lúc nãy qua, ngồi xuống ăn phần cơm hộp mình mua.

Cô gọi món cơm gà kho nấm, rẻ, chất lượng, chỉ 13 tệ mà còn tặng kèm một lọ trà đá đóng hộp, cảm giác đúng là rất "ba thích" (ý là thỏa mãn, like like like).

Ăn uống no nê xong, Cố Ỷ có chút ngại ngùng, muốn nói chuyện với Khương Tố Ngôn mà mãi chẳng dám mở miệng. Cuối cùng là Khương Tố Ngôn hạ cố ngẩng cái đầu cao quý ra khỏi điện thoại, liếc nhìn cô, nói một chữ: "Nói."

Lúc này Cố Ỷ mới dám mở miệng kể việc của mình: "Chiều nay tôi định quay về trường, chị xem chị có muốn..."

"Đừng vội về, ngươi phải thờ ta trước đã."

Cố Ỷ chớp mắt, thật sự không hiểu: "Hả?"

Khương Tố Ngôn cũng không mong chờ cô tự dưng khai sáng mà hiểu ra, liền từ từ giải thích từng việc: "Ngươi phải tìm một căn phòng, kiểu nhà trệt tiếp xúc trực tiếp với mặt đất. Trong phòng đặt một bàn thờ, rồi thờ bài vị của ta lên. Nếu không đến tối, ta sẽ trở thành cô hồn dã quỷ."

Cố Ỷ theo phản xạ hỏi lại: "Nếu thành cô hồn dã quỷ thì sẽ sao?"

Khương Tố Ngôn dùng đôi mắt đen như mực nhìn cô, sắc mặt khó coi. Cố Ỷ lạnh sống lưng, lẩm bẩm nói nhỏ: "Không nói thì thôi..."

Cô tưởng Khương Tố Ngôn không nói tiếp, ai ngờ lại nghe được câu: "Sẽ hắc hóa."

Cố Ỷ ngẩn ra, nhìn Khương Tố Ngôn, lại nhìn chiếc điện thoại trong tay nàng: "Chị học mấy thứ này nhanh thật đấy."

"Đa tạ khích lệ."

Khương Tố Ngôn đúng là một con quỷ cực kỳ lễ phép. Cố Ỷ gãi đầu, đành cam chịu đi xuống tầng lấy dụng cụ dọn dẹp, rồi đi qua cửa sau của tiệm vàng mã để vào sân, chuẩn bị tìm một căn phòng, dọn sạch sẽ rồi thờ nàng.

Vì ngăn thế giới bị hủy diệt, vì thực hiện quán triệt cái gọi tình yêu và sự chân thành, vì không để Khương Tố Ngôn hắc hóa, Cố Ỷ đành tận tâm tận lực.

Trước đó nhìn từ cửa sổ tầng hai xuống sân, Cố Ỷ vẫn thấy chưa thật. Đến khi đi từ cửa sau ra mới phát hiện sân này thật sự khá rộng, hơn nữa trong góc sân còn có một cái giếng hình vuông.

Cố Ỷ lại gần nhìn thử, miệng giếng được che bằng một tấm gỗ, trên đó đầy lá khô. Tấm gỗ không dày lắm, Cố Ỷ có thể nhấc lên được.

Sau khi dời tấm ván gỗ ra, Cố Ỷ nhìn thấy nước giếng vẫn còn khá trong.

Cô quyết định sẽ dùng nước giếng để lau dọn, dù sao thì tiền điện nước cũng đắt đỏ, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Ngoài cái giếng này ra, trong sân chẳng còn gì đáng chú ý. Ở giữa sân có một con đường nhỏ thẳng tắp nối từ cửa sau của tiệm vàng mã đến căn nhà hai tầng ở phía bên kia sân.

Con đường được đổ xi măng, hai bên còn được kè bằng những viên đá hình tam giác. Nhìn hai bên đường, có thể đoán trước đây là vườn rau hoặc bãi cỏ, chỉ là bây giờ đã bị bỏ hoang, đất đai khô cằn trơ trụi.

Theo thói quen của người già, Cố Ỷ đoán chỗ đó trước đây chắc là vườn rau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!