Trước khi đặt đồ ăn ngoài, Cố Ỷ gọi điện xin nghỉ với giảng viên hướng dẫn, nói rằng mình còn chút việc chưa xử lý xong, hôm nay không thể đến trường được. Vì lý do gia đình của Cố Ỷ nên việc xin nghỉ diễn ra rất suôn sẻ.
Giảng viên hướng dẫn nhẹ giọng nói với cô: "Không sao đâu, em cứ lo việc của mình trước, chuyện ở trường không cần lo lắng."
Sau khi xin nghỉ xong, Cố Ỷ mới bắt đầu xem đồ ăn ngoài.
Khu phố cổ này thật ra không có nhiều hàng quán giao đồ ăn, mà có thì toàn là mấy quán nhỏ lụp xụp. Cố Ỷ có thể không biết sao? Đương nhiên cô biết rất rõ, nhưng quán lụp xụp thì cũng kệ đi, dù sao một suất giao hàng chỉ có 12 tệ!
Dơ hay không dơ, trong lòng Cố Ỷ biết rất rõ.
Tuy giá 12 tệ này cũng bằng với suất ăn ở trường, lại không sạch bằng hay nhiều bằng đồ ăn ở trường, nhưng bình thường đặt đồ ăn ngoài thì giá toàn từ 20 tệ trở lên, 12 tệ đúng là giá từ thiện rồi.
Khi Cố Ỷ đang chọn đồ ăn thì Khương Tố Ngôn cứ bám lấy cô, chăm chú nhìn động tác tay cô trên điện thoại, tập trung đến mức mắt không chớp lấy một lần.
Vì hành động đó của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ cứ bị mất tập trung, chẳng may màn hình điện thoại tối lại, cô liền bị giật mình. Đồng tử của Khương Tố Ngôn đen kịt, đen đến mức không có chút ánh sáng nào. Khi màn hình tối đen phản chiếu lại đôi mắt ấy, không làm Cố Ỷ hoảng hồn mới là lạ.
Sau khi đặt đồ ăn xong, không còn việc gì làm, cả căn phòng nhỏ trên tầng hai lại rơi vào im lặng. Cố Ỷ phát hiện một điều: rõ ràng là ban ngày, sau lưng họ còn là cửa sổ lớn sát giường, lúc sáng cô còn cảm nhận được ánh nắng ấm áp rọi xuống người, nhưng giờ ở bên cạnh Khương Tố Ngôn, cô lại thấy cả căn phòng như chìm vào bóng tối.
Đó là một kiểu tối rất kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời, rõ ràng có ánh nắng rọi vào nhưng lại như không thể chạm tới mặt đất, căn phòng như bị chia tách làm hai thế giới. Đặc biệt là chỗ Khương Tố Ngôn ngồi, có cảm giác đặc biệt âm u lạnh lẽo.
Cố Ỷ không thích bầu không khí quỷ dị và yên lặng như thế này, đành phải lên tiếng phá vỡ nó: "Chị chưa từng nghe đến điện thoại di động à? Ở chỗ âm phủ các chị không có người mới nhập cư sao?"
Khương Tố Ngôn không biểu lộ gì, chỉ thản nhiên đáp: "Bên chỗ chúng ta đã rất lâu rồi không có ai đến."
Câu này có thể hiểu là: Khương Tố Ngôn thực sự không biết cái gọi là điện thoại là gì.
Cố Ỷ suy nghĩ một chút, rồi đặt điện thoại của mình giữa hai người: "Tôi sẽ nói cho chị biết, nhưng đừng có chọc vào nó đấy, đây là một trong số tài sản ít ỏi của tôi. Nếu hỏng thì tôi không có tiền mua cái mới đâu."
Cố Ỷ thực sự chẳng có đồng nào. Dù sao trước khi bố mẹ cô rời đi cũng chỉ để lại cho cô tiền sinh hoạt trong ba tháng. Ban đầu cô còn có cuộc sống khá thoải mái, nhưng sau khi bố mẹ mất tích, nguồn tài chính bị cắt đứt, cô chỉ có thể vừa học vừa làm và xin trợ cấp học bổng.
Thực ra nhà Cố Ỷ cũng không đến mức là hộ nghèo, thẻ ngân hàng của bố mẹ chắc chắn vẫn còn tiền, nhưng vấn đề là... Cố Ỷ đã thành niên, mà bố mẹ cô thì là mất tích chứ không phải chết, ngân hàng nhất quyết không cho rút tiền. Nghe thì hơi phi lý, nhưng sự thật là vậy.
Vì những thủ tục pháp lý rườm rà, đến giờ cô vẫn chưa rút được tiền trong ngân hàng của bố mẹ.
Chủ yếu còn vì... Cố Ỷ không biết mật khẩu thẻ của họ. Nếu biết thì cũng có thể tự rút được.
Trách ai bây giờ? Không trách được ai cả. Thật sự không được thì chỉ còn cách chờ thêm thời gian, mà thời gian này chắc chắn sẽ rất dài. Vì theo quy định hiện tại, bố mẹ Cố Ỷ đang trong tình trạng "mất tích", phải chờ mất tích đủ hai năm mới có thể tuyên bố là "mất tích", rồi sau khi tuyên bố mất tích đủ bốn năm mới được xác nhận là "đã chết".
Sau đó, Cố Ỷ mới có thể mang giấy chứng tử từ cơ quan xác minh đến ngân hàng để rút tiền.
Cực kỳ nghiêm ngặt.
Cho nên giờ Cố Ỷ đặc biệt nghèo, nghèo đến mức túi kêu leng keng.
May mà bố mẹ cô cũng không ngốc, để lại cho cô một thẻ riêng, bên trong vẫn còn một ít tiền, ít nhất trong hai năm tới học phí không cần lo lắng.
Sau khi giải thích cho Khương Tố Ngôn rằng chiếc điện thoại này là "vật báu không thể đánh mất" của mình, lỡ có chuyện gì là cô không đủ tiền để mua nổi, Cố Ỷ mới bắt đầu giảng giải cho nàng nghe về việc điện thoại có thể làm được những gì.
Chức năng của điện thoại di động hiện đại thật sự quá nhiều, Cố Ỷ cảm thấy giải thích thì quá phiền phức, liền tìm cho nàng một video để xem.
Trông Khương Tố Ngôn vẫn là gương mặt cứng đờ người chết như cũ, nhưng Cố Ỷ lại phát hiện mắt nàng khẽ trừng to lên một chút, dường như là đang cảm thấy khó tin.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Cố Ỷ bỗng trào dâng một cảm giác tự hào kỳ quái kiểu "Ê nhóc, tôi biết ngay là chị chưa từng thấy bao giờ". Trong mắt cô, đôi mắt của Khương Tố Ngôn phản chiếu ánh sáng từ màn hình điện thoại, dường như đã có thêm chút linh khí.
Khương Tố Ngôn vừa nhìn là biết khi còn sống là người rất kiên nhẫn, dù trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhưng tất cả đều giấu nghẹn trong lòng không hỏi ngay. Phải đến khi video dài hơn hai mươi phút kết thúc, nàng mới mở miệng thắc mắc: "Tại sao người này có thể nói chuyện với người tí hon trong viên gạch này như vậy?"
Câu hỏi này rất khó giải thích, vừa nghe xong, đầu Cố Ỷ như muốn nổ tung: Giờ phải làm sao đây, mấy cái này có liên quan gì đến chuyên môn của mình đâu!
May mắn thay, anh giao đồ ăn đã đến giải cứu cô. Điện thoại của Cố Ỷ reo vang lên, cô nhìn thấy thông báo đồ ăn liền nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói: "Cố tiểu thư đúng không ạ? Tôi đang ở dưới nhà cô rồi, cô mau xuống lấy nhé!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!