Chương 7: Tổ tông, người hại con rồi!

Sự thật chứng minh, nén hương mà Cố Ỷ mua đúng là hàng kém chất lượng, khói vừa dày vừa cháy nhanh như vậy, ngay cả Cố Ỷ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ mà nói bà chủ kia không lừa mình được. Hơn nữa nhìn cái bật lửa năm tệ kia cũng đủ biết bà chủ đó đã lừa cô không ít.

"Lần sau nhất định không bao giờ đến tiệm đó nữa!" Cố Ỷ không hề do dự mà kéo tiệm hương đèn ở phố cổ kia vào danh sách đen, chỉ trời thề đất rằng sẽ không bao giờ quay lại.

Sau khi dùng hết hương đèn, sắc mặt của Khương Tố Ngôn trông khá hơn nhiều.

Phát hiện Khương Tố Ngôn hiện tại không có ý định giết mình ngay, lá gan của Cố Ỷ cũng to lên một chút. Câu hỏi cứ xoay vòng trong lòng nãy giờ, cuối cùng cô cũng có can đảm hỏi ra.

"Lúc trước chị nói 'hôn ước giữa hai ta tuy không phải là do bản thân mong muốn, đều là bị ép buộc mà thành', câu đó rốt cuộc là sao? Trên đời này còn có cái gì có thể ép buộc được chị sao?"

Khương Tố Ngôn ngồi trên giường, còn Cố Ỷ thì ngồi trên chiếc ghế con lúc nãy dùng để đặt chân đèn, hai người một người ngẩng đầu, một người cúi xuống nhìn. Theo lý thì Cố Ỷ nên sợ chết khiếp, nhưng khi cô hỏi Khương Tố Ngôn lại quên mất đối phương là một con quỷ, hỏi rất đàng hoàng, dõng dạc đến mức Khương Tố Ngôn suýt nữa tưởng mình mới là kẻ yếu thế.

Khương Tố Ngôn khẽ cười một tiếng: "Dĩ nhiên là có người ép ta. Nhưng ở bên phu quân, ta cũng không ghét bỏ." Nàng giơ tay lên, tay áo đỏ trượt xuống che lấp cổ tay, chỉ để lộ đầu ngón tay trắng ngần chỉ thẳng vào Cố Ỷ: "Người đã ép ta, chính là tổ tiên của phu quân."

Cố Ỷ trừng to mắt. Cô chỉ cảm thấy Khương Tố Ngôn đang nói chuyện viển vông, nhưng cũng hiểu Khương Tố Ngôn không có lý do gì để lừa mình. Hiện tại, Cố Ỷ cũng không biết nên tin hay không, do dự hồi lâu mới hỏi một câu nghe có vẻ chẳng ăn nhập gì: "Tổ tiên nào của tôi cơ?"

"Người sống cách đây một nghìn năm."

"Một nghìn năm?!" Cố Ỷ kinh ngạc lặp lại, vì quá bất ngờ mà suýt nữa ngã khỏi ghế.

"Két" một tiếng, cái ghế con mới chịu dừng lại.

Cố Ỷ vỗ ngực, trấn an bản thân đang hoảng hốt, rồi mới nhận ra một chuyện khác. Nếu như Khương Tố Ngôn nói thật, thì cái gọi là tổ tiên sống từ một nghìn năm trước của mình đã ép buộc nàng, dẫn đến cục diện hôm nay... Vậy chẳng phải có nghĩa là... Khương Tố Ngôn cũng đã sống nghìn năm rồi sao?!

Cố Ỷ liếc mắt nhìn Khương Tố Ngôn, trong lòng thấp thỏm hỏi: "Vậy chị... chẳng phải cũng đã một nghìn..."

Khương Tố Ngôn là một nữ quỷ, nhưng lại không hề để ý chuyện người khác hỏi tuổi mình, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, ta đã chết được một nghìn năm rồi."

Đôi mắt đen sâu thẳm của Khương Tố Ngôn chăm chú nhìn cô, đôi môi đỏ khẽ cong lên nụ cười dịu dàng: "Phu quân, ta ở nơi âm tào địa phủ chờ đợi ngươi suốt một nghìn năm rồi. Một nghìn năm trước, ta vừa hóa thành lệ quỷ, tổ tiên của ngươi liền tìm tới. Bọn họ muốn thu phục ta, khiến ta hồn phi phách tán, nhưng hoàn toàn không làm được."

"Bọn họ dùng đủ mọi thủ đoạn, cuối cùng mới trong tình huống ta không cam tâm tình nguyện lập ra khế ước này. Bọn họ làm ta và ngươi kết 'minh hôn', một bên người chết là ta, còn ngươi chính là bên người sống mà họ tìm. Lấy khế ước làm tế lễ, họ đánh ta xuống âm phủ."

Khương Tố Ngôn kể những điều ấy rất bình thản, tựa như nàng hoàn toàn chẳng để tâm đến việc gì đã xảy ra với mình.

Dù sao thì, khoảng thời gian một nghìn năm đó, đối với nàng mà nói, đã là chuyện quá khứ rồi.

Nhưng Cố Ỷ lại nghĩ đến một câu chuyện khác từ lời nói đó.

Đèn thần bị nhốt trong chiếc đèn, hắn thề rằng người đầu tiên thả hắn ra, hắn sẽ thực hiện mọi điều ước của người đó; nhưng đến năm thứ một trăm, hắn chỉ bằng lòng thực hiện năm điều ước; đến năm thứ năm trăm, hắn chỉ đồng ý ba điều; đến năm thứ tám trăm, hắn không muốn thực hiện điều ước nào nữa; và khi bị nhốt đến năm thứ một nghìn, hắn sẽ giết chết người thả hắn ra, bởi vì người đó đã đến quá muộn.

Cố Ỷ không biết Khương Tố Ngôn nghĩ gì, nhưng nếu suy theo tâm lý của đèn thần, thì e rằng nàng đang rất muốn giết chết cô.

Hơn nữa, con số một nghìn năm ấy nghe chẳng có chút cảm giác chân thật nào, đối với Cố Ỷ mà nói thì thật quá xa vời. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy chân thật là: mình đã bị tổ tiên hại thảm rồi!

Cố Ỷ không nhịn được mà thở dài một hơi thật mạnh: "Giờ thì hay rồi, chị với tôi đều là nạn nhân."

Gương mặt xinh đẹp của cô nhăn nhúm như một trái khổ qua, nhìn như muốn khóc đến nơi, vậy mà những lời nói ra lại đầy hài hước.

Khương Tố Ngôn không biết "chill girl" là gì, nhưng thực sự bị những hành động và lời nói của cô làm cho bật cười: "Ngươi tủi thân lắm nhỉ."

Cố Ỷ gãi đầu, sau đó khẽ gật đầu, rồi mới nói tiếp: "Tủi thân thật mà, nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo tôi với chị đều là đồ xui xẻo? Tôi đã biết mà, trên đời này làm gì có chuyện tự nhiên có bánh từ trên trời rơi xuống. Tôi còn hí hửng tưởng mình cuối cùng cũng gặp may mắn, ai ngờ bánh từ trên trời rơi xuống lại là loại có tẩm thuốc độc. Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, từ nhỏ đến lớn tôi xui xẻo quen rồi."

"Ngươi đúng là biết nhìn thoáng."

Câu này Khương Tố Ngôn nói rất chân thành, ánh mắt đen láy nhìn cô chăm chú, phát hiện trong lời cô không có lấy một câu nói dối.

Cố Ỷ nhún vai, cô vốn có tính cách như vậy: "Không nhìn thoáng cũng không được." Nếu không nhìn thoáng, thì khi nghe tin bố mẹ mất tích, cô đã khóc mù cả mắt rồi. Nhưng Cố Ỷ rất nhanh đã chấp nhận sự thật rằng bố mẹ mất tích, và sau một thời gian dài như thế, cô gần như đã ngầm thừa nhận họ không còn nữa.

Không phải Cố Ỷ vô tâm vô phế, mà là cô vốn như vậy. Cô luôn không để chuyện gì trong lòng, luôn tươi cười đùa giỡn, chẳng bao giờ nghiêm túc, thường đóng vai "chill girl" trong nhóm bạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!