Chương 6: Sao lại thành ra thế này chứ

Cố Ỷ ngồi ở mép giường, người hơi cúi về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay chống lên đầu gối, cằm đặt trên mu bàn tay, ánh mắt vô cùng thâm trầm. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, cô vẫn luôn nghĩ mãi một chuyện: rốt cuộc mọi việc đã trở nên thế này từ khi nào?

Rõ ràng lúc sáng khi vừa thức dậy, cốt truyện vẫn còn rất "trần gian", sao mới vừa mở mắt ra, tình tiết lại chuyển ngay sang "âm phủ" thế này?

Khi cô vừa mở mắt ra, điều đầu tiên thấy được là một trần nhà xa lạ, nhưng trong cái xa lạ đó lại thấp thoáng chút quen thuộc. Nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải trần nhà tầng hai của tiệm vàng mã sao?

Cố Ỷ nằm trên giường nhìn trần nhà, cảm thấy đầu óc có hơi rối bời. Cô ngồi dậy, tựa vào đầu giường ngẩn người, trong lòng là cảm giác vui mừng vì vừa thoát nạn. Nhưng ngay giây tiếp theo, niềm vui ấy liền bị thực tại đánh cho tan tành chẳng còn sót lại chút gì.

Vì khi cô quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt đẹp như hoa như ngọc của Khương Tố Ngôn.

Đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng gương mặt này đủ sức dọa cho Cố Ỷ tái mét mặt mày.

Cũng may lúc đó là ban ngày nên Cố Ỷ không đến mức quá sợ. Dù sao thì ai cũng có chung một niềm tin: ban ngày thì ma quỷ không thể tự do hành tẩu, bởi vì chúng sợ ánh nắng!

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người Cố Ỷ, khiến tay chân cô không còn lạnh toát nữa. Nhưng khi ánh sáng ấy chiếu lên Khương Tố Ngôn, chỉ khiến nàng ta vẫn trông trắng bệch, hoàn toàn không có chút hơi thở của người sống.

Sau khi Cố Ỷ tỉnh lại không bao lâu, Khương Tố Ngôn cũng tỉnh. Hàng mi nàng khẽ rung, rồi đột ngột mở mắt.

Mắt của Khương Tố Ngôn đen đặc, đen đến mức dường như chẳng có chút ánh sáng nào có thể lọt vào.

Chỉ cần nhìn thế thôi cũng đã khiến Cố Ỷ run lên vì sợ hãi trong lòng.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Cố Ỷ không chịu nổi bầu không khí yên lặng, bèn mở lời trước: "Chị, chị tỉnh rồi à?" Giọng cô hơi run, rõ ràng là có chút nhát gan, nhưng cũng không đến mức quá yếu đuối. Lúc mới nói thì còn lắp bắp, nhưng càng nói thì càng trơn tru.

Cùng với việc nói chuyện ngày càng lưu loát, lá gan của Cố Ỷ cũng lớn dần lên: "Sao chị lại xuất hiện ở đây? Mà giờ là ban ngày rồi, chị không nên tìm chỗ trốn đi sao?"

Khương Tố Ngôn chớp mắt, vẻ mặt vô tội, rồi chỉ vào chiếc túi gấm đang buộc trên cổ tay Cố Ỷ: "Phu quân ở đâu, ta tất nhiên sẽ ở đó. Ta có thể đến được dương gian toàn nhờ phúc của phu quân. Chỉ cần có chiếc túi gấm chứa tóc của chúng ta này, ta liền có thể dựa vào nó để hiện thân ở nhân gian."

Nghe xong, Cố Ỷ lập tức muốn vứt ngay cái túi gấm đi. Nhưng ngay giây sau, cô thấy Khương Tố Ngôn đưa tay đặt lên cổ tay mình.

Ngón tay nàng ta lạnh ngắt, kiểu lạnh âm mười tám độ, lạnh đến mức khiến Cố Ỷ rùng mình ớn lạnh trong lòng.

"Phu quân, ngươi phải giữ cái túi này thật cẩn thận đấy. Nếu chẳng may làm mất... ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu."

Đe dọa! Rõ ràng là đe dọa!

Cố Ỷ hiểu rất rõ Khương Tố Ngôn đang làm gì, nhưng cô có dám phản kháng không? Không dám. Không những không dám, cô còn phải gượng cười mà nói: "Sao tôi lại làm mất được chứ."

Cố Ỷ cười mà như mếu, nhưng Khương Tố Ngôn lại tỏ ra rất hài lòng, thậm chí còn nghiêng người dựa sát về phía cô: "Phu quân, tuy rằng hôn ước giữa chúng ta không phải do bản thân mong muốn, đều là bị ép buộc cả. Nhưng một khi ngươi đã cùng ta viên phòng, có nghĩa phu thê thì phải có trách nhiệm với ta."

Khương Tố Ngôn vừa dứt lời, Cố Ỷ hoàn toàn sững sờ.

Trời xanh làm chứng, cô thật sự đã coi chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một giấc mơ. Dù sao thì những gì diễn ra tối qua cũng quá mức hoang đường. Nhưng ngay khi Khương Tố Ngôn thốt ra những lời kia, từng chi tiết trong đêm mây mưa hôm qua liền lần lượt hiện lên trong đầu Cố Ỷ.

Khương Tố Ngôn tuy là nữ quỷ, nhưng tối hôm qua trên giường lại vô cùng ngoan ngoãn, dù Cố Ỷ làm gì, nàng cũng đều phối hợp rất ăn ý. Đến mức chính Cố Ỷ cũng dường như quên mất đối phương là một nữ quỷ, cùng nàng hoan ái, bái kiến Chu Công, lăn qua lộn lại, từ thể xác đến tinh thần đều ăn sạch sẽ không chừa mảnh nào.

*Bên Trung Quốc cứ hễ nói bái kiến/đi gặp Chu công nghĩa là đi ngủ nha.

Tối qua, không phải Khương Tố Ngôn ăn cô, mà là Cố Ỷ đã "ăn" sạch Khương Tố Ngôn.

Nhận thức này khiến đầu óc Cố Ỷ như bị đơ luôn tại chỗ.

Trước hôm qua, cô vẫn còn là một thiếu nữ mười tám đôi mươi trong trắng thuần khiết. Dĩ nhiên, không phải cô cho rằng chuyện đó có gì xấu xa, mà chỉ là vì chưa có gã đàn ông thúi nào đủ xứng đáng với cô.

Dù sao thì cô cũng xinh đẹp thế này, có mấy ai xứng đôi với gương mặt này đâu?

Nhưng rồi nhìn lại khuôn mặt của Khương Tố Ngôn... hình như bản thân bị "gục ngã" trong tay nàng ta cũng chẳng có gì phải nuối tiếc. Dù sao thì Cố Ỷ cũng thừa nhận, nhan sắc của Khương Tố Ngôn không thua gì mình.

Để một cô gái tự luyến như Cố Ỷ phải thừa nhận điều đó, có thể thấy Khương Tố Ngôn thực sự rất đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!