Phần da xệ xuống của con quỷ bị sợi dây mảnh trong tay Cố Ỷ buộc chặt vào cổ tay, siết đến mức để lại một vết hằn rõ ràng. Làn da chạm vào dây lập tức chuyển sang đen sì, giống như bị mặt trời thiêu cháy để lại vết bỏng.
Cố Ỷ ra tay rất nhanh, khi con quỷ còn chưa kịp phản ứng đã bị cô trói cả hai tay lại. Da mặt nó cũng xệ xuống, thực ra rất khó để nhìn ra được biểu cảm gì, nhưng Cố Ỷ lại dễ dàng nhận thấy, tâm trạng của nó lúc này cực kỳ tồi tệ.
Hơn nữa, so với lớp da ngoài, bản thể của nó dường như cũng không quá khó đối phó.
Mấy con quỷ này, nếu mình không sợ nó mà lại có biện pháp ứng phó, thì thật ra cũng chẳng đến mức không đối phó nổi...
Ý nghĩ trong đầu Cố Ỷ còn chưa dứt, cô đã phát hiện có biến. Phần da xệ xuống của con quỷ bỗng chốc như quả bóng được bơm khí, phồng lên dữ dội, đến mức làm đứt cả sợi dây đỏ của cô. Sắc mặt Cố Ỷ lập tức trầm xuống, nhanh chóng lui lại phía sau.
Cô thò tay vào balô, móc ra một hình nhân nhỏ có viết chữ, kẹp chặt giữa hai ngón tay.
Xem ra vẫn khó đối phó thật, nhất là loại quỷ ban ngày dám chạy rông ngoài đường, quả thật có bản lĩnh, ít nhất là không phải loại hiện tại Cố Ỷ có thể xử lý.
Cố Ỷ vẫn còn quá yếu, không có Khương Tố Ngôn bên cạnh, cô chẳng khác nào một viên thuốc bổ cao cấp, tuy có thể xử lý tiểu quỷ nhưng dạng quỷ như thế này thì cô hoàn toàn không có cửa. Đơn giản là cấp bậc còn chưa theo kịp nhưng người ta đã phát triển đủ mạnh để leo đến điểm cao hơn, còn cô thì một vị trí tấn công ra hình ra dạng còn chưa có.
Team đánh dã chiến nhà mình lại không có mặt, chỉ có thể chờ "thần binh từ trời giáng xuống".
May mà "thần binh" cuối cùng cũng đến, Cố Ỷ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy Trần Tư Nam trong bộ đạo bào màu xanh xuất hiện ở phía sau con quỷ, tay cầm thanh kiếm đồng xu, miệng còn ngậm một que kẹo mút.
*Kiếm đồng xu: Thường thấy trong mấy phim diệt quỷ diệt cương thi của Hongkong.
Con quỷ đó rõ ràng vẫn chưa phát hiện ra, toàn thân nó căng phồng, trên mặt lại nở nụ cười. Lớp da sau khi phồng tuy có khớp với gương mặt, nhưng nụ cười vẫn rất ghê rợn.
"Hi hi... Cố Ỷ... hi..." Lần này nó còn chưa hi xong thì đã bị Trần Tư Nam dùng kiếm đồng xu chém bay đầu. Sau đó Trần Tư Nam lấy ra một lá bùa màu vàng, trong chốc lát bùa cháy lên, cậu liền ném lá bùa vào người con quỷ, lập tức thiêu rụi nó đến mức chẳng còn lại chút tro nào.
Giải quyết xong con quỷ, ngay ánh mắt đầu tiên Trần Tư Nam nhìn về phía Cố Ỷ là hỏi: "Vợ chị đâu?"
Cố Ỷ bĩu môi, chỉ có thể trả lời: "Nói ra thì dài lắm."
Thấy con quỷ kia đã hoàn toàn biến mất, Cố Ỷ liền theo Trần Tư Nam trong bộ đạo bào về đạo quán. Vừa đi vừa trò chuyện.
"Nhóc lợi hại ghê ha?"
Trần Tư Nam cầm kiếm đồng xu sau lưng, nghe Cố Ỷ nói thì lưng cũng tự dưng thẳng hơn một chút. Nhưng dù dáng vẻ có thẳng tắp, lời nói ra lại hơi yêu yếu: "Cũng chỉ là ở khu vực quanh đạo quán Thanh Sơn này thì mạnh hơn một chút thôi, ra khỏi khu này thì đến chị tôi cũng không bằng."
... Cái gì gọi là "đến chị tôi cũng không bằng"?
Cố Ỷ rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại Trần Tư Nam vừa mới cứu mình, giờ mà trở mặt thì cũng hơi khó xử.
"Quanh đạo quán Thanh Sơn này, tôi nói tôi hạng nhì chẳng ai dám nhận hạng nhất, tôi được tổ sư gia bao đời của đạo quán phù hộ mà. Nhưng bản thân tôi đạo hạnh không cao, lại hay bị quỷ để ý, ra khỏi vùng này thì tôi cũng giống chị thôi – món điểm tâm ngon lành cho đám đó."
Cố Ỷ hiểu rồi, cái này gọi là Boss khu vực.
Sau khi đến đạo quán Thanh Sơn, Trần Tư Nam tìm cho Cố Ỷ một chỗ ngồi, hai người vừa ngồi điều hòa vừa uống trà nóng.
"Mà chị vẫn chưa trả lời tôi, vợ chị đâu rồi?"
Nét mặt Cố Ỷ phức tạp, kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Đến lúc này thì Trần Tư Nam không nhịn được nữa, phá lên cười thành tiếng, dáng vẻ đạo sĩ cao nhân vừa rồi biến mất sạch, cậu cười đến mức gần như đập bàn.
"Chị đúng là nhân tài đấy, mà đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, không sợ vợ chị tức chết à? Chị định cùng người ta xuống âm phủ luôn chắc? Không mau đi tìm người ta đi, còn ở nhà thong thả sống qua ngày như chẳng có chuyện gì là sao."
Nếu Trần Tư Nam mà có một người vợ như vậy, thì ngay khoảnh khắc đầu tiên làm lạc mất cô ấy, cậu đã lập tức đi tìm rồi. Bằng không nếu cô ấy tức quá mà quay lại tìm mình, thì biết đâu lại xẹt xẹt mình luôn ấy chứ.
Còn nếu mà thật sự để cô ấy ngoài kia lâu đến vậy, thì hiện tại Trần Tư Nam đã thu dọn hành lý rồi chạy trốn cho nhanh rồi, không lẽ còn ngồi yên tại chỗ chờ quỷ vương quay về xử lý mình?
Cố Ỷ uống một ngụm trà, chột dạ nói: "Tại đạo hạnh của chị còn thấp, không xác định được vị trí chính xác mà. Cái định vị khói xanh kia đúng là rác thật, dễ dẫn nhầm đường nữa."
Trần Tư Nam liếc mắt lườm Cố Ỷ:"Tự chị kiếm cớ thôi. Rõ ràng là chị dùng không đúng cách lại cứ đổ lỗi cho pháp thuật. Chị dùng hồn lực của Lý Nhân để tìm người, thì tất nhiên sẽ tìm ra hung thủ khiến cô ấy sinh ra hồn lực, là người đã hại chết cô ấy; chị dùng bàn chải đánh răng của bạn trai cô Vương để tìm, thì chỗ tìm được chính là cái chỗ bàn chải vốn ở cũng là bình thường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!