Lũ yêu ma quỷ quái qua lại không ngớt, hết lượt này đến lượt khác mời rượu Cố Ỷ và tân nương. Cố Ỷ không dám uống một giọt nào, chỉ có thể cầm ly rượu, gượng cười mà ứng phó, còn tân nương thì đều uống sạch không sót một giọt.
Tân nương khẽ vén khăn voan trên đầu, để lộ nửa khuôn mặt, rồi chậm rãi uống cạn rượu.
So với Cố Ỷ, một mỹ nhân có phần "ngáo ngơ" – thì từng động tác của tân nương lại toát lên một khí chất rất riêng, động tác không nhanh, thậm chí có phần chậm rãi, từng cử chỉ đều cho thấy đúng là "tiểu thư khuê các".
* Ngáo ngơ = Từ gốc là sa điêu.
Sau vài vòng rượu, bên ngoài trăng sáng treo cao, cả ngọn nến đỏ lay động cũng như đang ám chỉ: đã đến giờ rồi. Tân nương dường như cũng cảm thấy đã đến lúc, liền phất tay một cái, đám yêu ma quỷ quái đang tru tréo ầm ĩ liền im bặt, rồi từng tên răm rắp rời khỏi cửa lớn.
Tân nương này rõ ràng mạnh đến mức vô lý, bao nhiêu sinh vật kỳ dị như vậy mà không tên nào dám làm càn trước mặt nàng, ai nấy đều ngoan ngoãn như chó nhà bên cạnh của Cố Ỷ... Chừng đó thôi cũng đủ thấy tân nương lợi hại đến mức nào.
Trái tim Cố Ỷ càng lúc càng lạnh. Cô mãi không tìm được cơ hội chạy trốn, giờ đám yêu ma quỷ quái cũng đi hết rồi, lát nữa mình chắc chắn sẽ bị tân nương này "ăn sống nuốt tươi" thôi!
Mạng tôi xong rồi!
Cố Ỷ thầm than trong lòng, không kiềm được mà nghĩ đến cha mẹ mất tích chưa rõ sống chết của mình.
Bố mẹ mau lại đây mà xem này, cứ nhất quyết đi tự lái xe lên núi tuyết du lịch làm chi, cuối cùng cả hai đều mất tích, đến giờ không rõ sống chết ra sao, để lại cô, một thiếu nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi một mình chống đỡ. Di sản của đám họ hàng xa căn bản không chống nổi, thế mới rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Nếu cha mẹ không mất tích, chuyện thừa kế đâu đến lượt cô; nếu không có chuyện thừa kế, cô đã chẳng phải đến cái cửa hàng vàng mã đó; nếu không đến cửa hàng đó, cô đâu có rơi vào nơi quái đản này...
Đầu óc Cố Ỷ hỗn loạn, đang nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất thì thấy tân nương đã đứng dậy đi vào trong. Bà mối đứng cạnh Cố Ỷ duỗi tay lôi cô đứng dậy. Cố Ỷ chẳng có cách nào phản kháng, chỉ có thể theo chân tân nương bước vào trong phòng.
Những nữ quỷ từng chải đầu trang điểm cho Cố Ỷ khi nãy, ai cũng mang theo đèn lồng, không phải đèn có màu gì khác mà lại cứ phải là đèn lồng màu trắng. Kết hợp với rèm lụa đỏ treo trên hành lang, khi gió thổi qua làm rèm tung bay, ánh sáng trắng từ đèn lồng hắt ra, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị không nói nên lời.
Thật sự chẳng có đoàn làm phim nào có thể dàn dựng được khung cảnh như thế.
Đoàn người nhanh chóng đi qua hành lang, tiến vào nội viện. Cố Ỷ lúc này đầu óc loạn như tơ vò, chẳng còn tâm trí nào để quan sát xung quanh. Cô chỉ nhớ mình đã bước vào một gian nhà lớn, mơ mơ hồ hồ bị bà mối đưa vào buồng trong, ngồi xuống một chiếc giường gỗ chạm khắc hoa văn.
Chiếc giường này, giống như mọi thứ trước đó, đều phủ vải đỏ, rõ ràng mang không khí của một hôn lễ.
Cố Ỷ ngồi trên giường, trong lòng còn thầm nghĩ: Giường này cũng khá êm đấy chứ.
Sau khi cô và tân nương ngồi xuống giường gỗ không bao lâu, bà mối bắt đầu nói những lời chúc tụng tốt đẹp, rồi mang ra đủ thứ đồ. Cố Ỷ liếc qua, thấy trong đó có nhiều thứ: cái cân để vén khăn voan, hai chén rượu, còn có kéo và túi thơm.
Bà mối đầu tiên đưa ra cái cân, trên đó buộc một dải lụa đỏ, còn thắt thành nơ. Cố Ỷ lấy hết dũng khí hiếm hoi trong đời, run rẩy cầm lấy cái cân, chậm rãi vén khăn che đầu của tân nương.
Chiếc khăn voan đỏ thêu uyên ương trượt từ vai tân nương rơi xuống giường gỗ, dung mạo nàng cũng hiện ra trước mắt.
Nàng trông vô cùng giống người, mà lại còn rất xinh đẹp.
Lông mày cong cong được tô đen đậm nét, khuôn mặt như hoa như ngọc, đôi mắt hạnh chứa đựng phong tình. Cố Ỷ trước kia từng rảnh rỗi nghiên cứu tướng mạo, chỉ nhìn một cái đã nhận ra: gương mặt của tân nương này đúng chuẩn kiểu "hồng nhan bạc mệnh".
Bản thân Cố Ỷ cũng vậy. Khi đó cô còn ngồi so tướng mạo mình thật lâu mới đưa ra được kết luận ấy, tức đến suýt mất ngủ 'nửa đêm'. Phải vừa một bên mắng là mê tín, một bên ép bản thân phải tin vào khoa học thì mới ngủ được.
Chỉ là hôm nay vừa nhìn thấy, tất cả những gì từng xem qua không hiểu sao hiện lên hết trong đầu, từng điểm từng điểm đều ứng với tân nương này.
Nàng là người bạc mệnh, hồng nhan bạc mệnh.
Tân nương rất đẹp, dù sắc mặt trắng như tờ giấy, vẫn là rất đẹp. Cố Ỷ vốn là một mỹ nhân, nhưng vẫn phải thừa nhận: tân nương trước mặt này cũng rất đẹp, có lẽ chỉ kém cô một chút xíu thôi.
Cố Ỷ vẫn giữ sự tự luyến của mình, cô cảm thấy mình là người đẹp nhất thiên hạ. Nếu không phải vì cái miệng này không hợp với giới giải trí, có khi giờ cô đã là một bình hoa có tiếng rồi. Nhưng cô lại không biết diễn, chẳng giỏi ca hát nhảy múa, cái miệng thì lại rất dễ đắc tội người khác.
Để không bị cư dân mạng ném đá, Cố Ỷ mới quyết tâm kìm lòng, không để mọi người vì gương mặt của mình mà tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) cũng bị kéo chạy theo ngũ quan, nên cô đã không debut.
Một người tự luyến như Cố Ỷ mà còn phải thừa nhận tân nương rất xinh đẹp, thì chứng tỏ tân nương đẹp thật.
Nhưng mà đẹp thì có ích gì? Nàng ta là quỷ mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!