Cố Ỷ quyết định phải đi tìm vợ, đầu tiên là định đi hỏi thăm Trần Tư Nam một chuyến. Cô biết mình có thể dùng khói xanh để tìm người, nhưng thứ đó thực sự không chính xác lắm. Lỡ nó dẫn đường lung tung về tận ký túc xá thì biết làm sao?
Cố Ỷ cảm thấy rất có thể là do mình vẫn chưa nắm rõ cách dùng, chứ không thì đã chẳng lệch đến mức như vậy. Thế nên cô mới muốn đến tìm Trần Tư Nam, mặc kệ thế nào thì Trần Tư Nam cũng là tiền bối của cô, hẳn sẽ có thể chỉ dẫn được phần nào.
Dựa vào mối liên hệ giữa cô và Khương Tố Ngôn, chỉ cần khói xanh hơi chính xác một chút, là cô có thể lần ra Khương Tố Ngôn ngay.
Dù cũng có thể gọi video để hỏi thẳng, nhưng Cố Ỷ vẫn cảm thấy gặp mặt hỏi chuyện thì đáng tin hơn. Có những việc, không gặp mặt thì không thể nói rõ được.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy rất sớm rồi bắt xe buýt, chuẩn bị đến đạo quán Thanh Sơn tìm Trần Tư Nam.
Cố Ỷ cũng không ngờ, ban ngày ban mặt mà vẫn gặp chuyện bất thường. Lúc đang ngồi trên xe buýt, cô đã hơi buồn ngủ, dựa đầu vào cửa sổ lắc lư rồi thiếp đi. Đạo quán Thanh Sơn khá xa, cô phải mất ít nhất một tiếng nữa mới tới nơi. Trong lúc mơ màng, cô còn đặt báo thức cho mình.
Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình: "Cố Ỷ... Cố Ỷ..."
Giọng nói đó vang lên ngay bên tai, cách không xa lắm.
Cố Ỷ mở mắt ra, hơi ngơ ngác. Vừa lấy lại được tiêu cự, cả người cô nổi da gà. Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ cảm thấy da đầu mình như tê rần.
Cô đang ngồi trên xe buýt, dựa vào cửa sổ, vậy mà lại nhìn thấy bên ngoài cửa kính có một thứ gì đó đang bám sát vào, mặt gần như dính sát vào kính xe, chỉ cách cô một lớp kính mỏng.
Cố Ỷ giật mạnh người lùi lại, rời ra khỏi cửa sổ.
Thứ ở bên ngoài kia trông giống như một nữ quỷ, cả gương mặt bị tóc đen dài che kín, những sợi tóc loang loáng bám đầy lên cửa kính, thậm chí còn đang tìm khe hở để chui vào trong.
May là đang giữa mùa hè nên mọi người đều đóng kín cửa xe, sợ làm mất hơi lạnh của điều hòa. Dù vậy, động tác của con quỷ kia cũng khiến Cố Ỷ toát cả mồ hôi lạnh.
"Bốp bốp." Nó vỗ tay vào kính, phát ra tiếng vang. Nhưng ngoài Cố Ỷ ra, dường như chẳng ai nhận ra điều gì bất thường. Cố Ỷ liếc nhìn bảng đèn phía trước xe buýt, còn hai trạm nữa mới tới đạo quán Thanh Sơn.
Nhưng con quỷ kia rõ ràng không muốn để Cố Ỷ đến nơi. Nó thấy không vào được bằng cửa sổ, liền bắt đầu bò men theo vỏ ngoài của xe buýt.
Cố Ỷ rút một hình nhân giấy từ trong túi ra, nắm chặt trong tay. Cô có thể nghe thấy âm thanh con quỷ đang bò quanh xe.
"Bốp bốp..." Tiếng động vang lên ngay phía trên đầu cô, sau đó lại chuyển hướng sang phía bên kia. Một lúc sau, tiếng động dường như đã xa dần, nhưng Cố Ỷ vẫn không dám lơi lỏng, vì cô biết: nó sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Cố Ỷ đề phòng không biết nó định giở trò gì thì ngay lúc sau, cả chiếc xe bất ngờ xóc mạnh rồi tài xế phanh gấp, mấy hành khách ít ỏi trong xe đều bị đổ nhào về phía trước. May mà mọi người đều đang ngồi, nếu có ai đứng thì chắc chắn đã ngã lăn ra rồi.
Dù vậy, vẫn có vài người đụng mạnh vào lưng ghế phía trước, lập tức vang lên tiếng kêu đau: "Ái da..."
"Có lẽ bánh xe mắc phải gì đó rồi, tôi ra xem thử..." Tài xế sau một lúc mới hoàn hồn, chuẩn bị mở cửa xuống xe. Nhưng Cố Ỷ đã nhìn thấy một mớ tóc đen lù lù bên mép phải kính trước, rõ ràng là trò ma quỷ của thứ kia!
Cô hít sâu một hơi, ngay khoảnh khắc cửa trước và sau xe cùng mở, cô lập tức lao ra từ cửa sau.
Động tác của cô nhanh đến mức tài xế còn chưa kịp phản ứng. Nhìn thấy cô bỏ chạy, ông ta ngẩn ra: Mình còn chưa kiểm tra xong mà, sao có người lại hấp tấp chạy trước vậy? Chưa chắc xe có vấn đề gì mà!
Tài xế xuống xe, nhìn quanh trái phải một vòng nhưng chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Sau đó, ông ta lên xe lại, khởi động để tiếp tục đến trạm tiếp theo.
Cố Ỷ xuống xe chính là vì sợ con quỷ đó sẽ lẻn vào khoang xe từ cửa trước. Nếu thật sự như thế thì chỉ với một đoạn đường ngắn còn lại, đến lúc tới trạm tiếp theo, có khi cô đã thành xác chết lạnh ngắt rồi. Cô biết mình không thể ở lại trên xe được, nên mới lập tức nhảy xuống.
Quả nhiên, mục tiêu của con quỷ chỉ có mỗi mình Cố Ỷ. Vừa thấy cô chạy, nó lập tức đuổi theo.
Dáng đi của nó khác hoàn toàn con người, bốn chi chạm đất, tay chân xoay tròn mà bò đi, tốc độ lại còn rất nhanh. Lúc này vẫn còn sáng sớm nên trời chưa nóng hẳn, nhưng mới chạy được một đoạn mà Cố Ỷ đã bắt đầu nóng bức, mồ hôi tuôn ra ròng ròng.
Dưới cái nắng thế này, bình thường ma quỷ vốn chẳng muốn xuất hiện, ngay cả một đại quỷ như Khương Tố Ngôn cũng không thích ra ngoài trời giữa ban ngày.
Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái. Quả thật ánh nắng gây tổn thương rất lớn cho nó, làn da xám trắng đã bị cháy xém rất nhiều, nhưng nó dường như không hề cảm thấy đau. Dù da bị thiêu thành như vậy, nó vẫn chậm rãi bám theo cô, mái tóc dài phủ kín đầu còn quất tới quất lui, như muốn vươn ra tóm lấy cô.
Sao cô có thể để nó toại nguyện được? Hình nhân giấy mà cô vẫn đang cầm trong tay được ném ngược ra sau, rồi cô lập tức vận hồn lực đánh ra, khiến hình nhân trong nháy mắt bốc cháy. Hình nhân giấy mang theo ngọn lửa lao thẳng về phía con quỷ kia, ôm chặt lấy mặt nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!