Chương 48: Những ngày không có vợ bên cạnh

Gặp chuyện rắc rối thì tốt nhất cứ về nhà ngủ một giấc cho khỏe.

Thực ra, Cố Ỷ cũng chẳng có biện pháp gì hay, cô dự định về nhà rồi từ từ tính tiếp. Dù sao thì mất túi cũng không phải vấn đề lớn, người có khả năng xảy ra chuyện tuyệt đối không phải là Khương Tố Ngôn, mà là chính bản thân Cố Ỷ.

Hơn nữa, giờ cũng đã khuya, cô chạy qua chạy lại nửa đêm như thế, mệt mỏi rã rời từ lâu rồi.

Trả xe đạp điện thuê xong, Cố Ỷ lấy điện thoại ra gọi xe. Ban đầu cô xuống xe ở khu làng đại học, cách phố cổ cũng đã khá xa, lại còn đạp xe thêm một đoạn nên giờ lại càng xa hơn nữa. Nếu lại quay về phố cổ bằng xe đạp điện, Cố Ỷ cảm thấy gương mặt xinh đẹp của mình có khi sẽ bị gió thổi cho méo xệch luôn.

Đợi xe đến nơi, Cố Ỷ mới vỗ mông đứng dậy khỏi bệ đường rồi lên xe.

"Cô gái, khuya thế này sao lại ở đây một mình? Trước không có thôn, sau không là tiệm gì cả."

Tài xế chạy đêm thường hay bắt chuyện, thấy một cô gái xinh xắn như Cố Ỷ lên xe giữa đêm khuya, không kìm được tò mò. Nhịn mãi cũng không nhịn được, cuối cùng vẫn hỏi một câu.

Nhắc đến chuyện này, Cố Ỷ thật sự có cả đống nỗi khổ muốn kể:"Đừng nhắc nữa, tôi cũng đâu muốn ngồi ở cái bệ đường chết tiệt đó giữa đêm hôm khuya khoắt! Không phải bị hoàn cảnh ép thì ai lại muốn lang thang ngoài đường chứ!"

"Thì đúng rồi! Nhưng sao cô lại phải ra ngoài thế?"

"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Cố Ỷ quyết định tóm gọn lại: "Tôi có một chị bạn nhờ tôi đi tìm bạn trai bị mất tích của chị ấy. Kết quả là tôi lại làm lạc mất vợ mình trên xe buýt. Tôi đuổi theo cái xe đó nửa ngày trời, mà nó nhất quyết không chịu mở cửa! Không cho vợ tôi xuống xe! Mà giờ tôi còn không liên lạc được với vợ nữa, chắc chắn là vợ đang giận rồi!"

Tài xế nhìn Cố Ỷ qua gương chiếu hậu, trong đầu lúc này chỉ có năm chữ quay vòng vòng: Giới của cô loạn thật.

Thời buổi này mấy cô gái xinh đẹp đều thích yêu con gái à?

Tài xế vừa tám chuyện với Cố Ỷ suốt dọc đường, vừa lái xe đưa cô về phố cổ. Nhận tiền xong, anh ta lập tức lái xe rời đi.

Chỉ để lại một mình Cố Ỷ đứng phát sầu trước cửa nhà.

Bởi vì... chìa khóa của cô cũng nằm trong cái túi đã mất.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, lập tức rơi vào trạng thái nghẹn họng không nói nên lời. Mất cả buổi mới quyết định thử dùng hồn lực phi khoa học mà vạn năng kia, xem có vào nhà được không.

Cô đứng bên ngoài cửa, cố gắng vận dụng chút hồn lực ít ỏi của mình, luồn qua khe cửa, rồi biến thành cái móc nhỏ từ bên trong xoay tay nắm cửa, mở cửa ra.

Cố Ỷ lau mồ hôi trán, không ngờ một lần đã thành công.

Chỉ là việc vận dụng hồn lực như vậy quả thực gây áp lực rất lớn, cả tinh thần lẫn thể chất đều bị tiêu hao. Mới có chút xíu mà mồ hôi đã túa ra như tắm. Cố Ỷ lau sạch mồ hôi rồi mới nhấc chân bước vào nhà.

Cô bật đèn pin điện thoại rồi đi lên lầu. Tới tầng hai, bật đèn, cởi áo khoác, cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa. Thổi khô tóc xong, Cố Ỷ nhào ngay lên chiếc giường mềm mại.

Cô không nhịn được mà lăn qua lăn lại trên giường vài vòng. Trước đây lúc nào cũng phải chừa lại một nửa chỗ cho Khương Tố Ngôn, giờ thì chỉ có một mình, chẳng lẽ lại không được lăn thoải mái một chút?

Lăn xong rồi, Cố Ỷ nằm thẳng ra, định bụng ngủ một giấc đến trời đất mờ mịt. Nhưng dù đã đắp chăn mỏng, cô vẫn lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được.

Lý do không cần nói nhiều: Nóng.

Sắp vào tháng Tám rồi, không nóng chết người mới là lạ? Không bật điều hòa thì ngủ kiểu gì được?

Khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ có hơi nhớ Khương Tố Ngôn. Dù sao có Khương Tố Ngôn ở bên cạnh, căn bản chẳng cần đến điều hòa. Chỉ cần ngủ cạnh nàng ấy thôi là có thể tiết kiệm được một đống tiền điện rồi.

Gió nóng thổi đến khiến Cố Ỷ không thể ngủ nổi. Cô định bật điều hòa nhưng vừa nghĩ đến cái máy điều hòa kia đã bao lâu chưa được sử dụng, cũng chưa từng được vệ sinh thì liền dừng tay. Bật điều hòa bây giờ là để làm mát cho mình, hay là để mình hít bụi đây?

Cuối cùng, Cố Ỷ quyết định không bật điều hòa nữa, chỉ lẩm bẩm: "Tâm tĩnh thì tự nhiên sẽ mát." Đến khi thật sự quá buồn ngủ không chịu nổi, cô mới thiếp đi.

Ngủ một mạch đến tận hơn chín giờ sáng hôm sau, Cố Ỷ bị nóng đến mức tỉnh dậy. Cô đau đớn nhận ra rằng không thể cứ để bản thân chịu nóng mãi như vậy được.

Vội vàng bật dậy, cô tháo nắp điều hòa, gỡ lưới lọc bụi ra, cẩn thận lau chùi sạch sẽ. Sau khi làm theo hướng dẫn trên mạng, dọn dẹp kỹ càng xong, cuối cùng cô mới bắt đầu tận hưởng làn gió mát.

Những ngày không có Khương Tố Ngôn bên cạnh, tuy phải bật điều hòa tốn tiền điện, nhưng lại được độc chiếm chiếc giường lớn, điện thoại và cả máy tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!