Chương 47: Đến vợ cũng lạc mất rồi

Cố Ỷ mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ cô lại trở thành một đứa trẻ còn nhỏ xíu, lúc đó nhà chưa mua xe nên mỗi lần ra ngoài chơi, ví dụ như đi sở thú chẳng hạn, đều phải đi xe buýt.

Trên xe buýt rất đông người, cha mẹ cô phải che chắn mới không bị người ta chen lấn.

Cảm giác đó sau bao nhiêu năm Cố Ỷ đã không còn nhớ rõ, nhưng nay lại bất chợt xuất hiện trong giấc mơ, khiến lòng cô ngập tràn ký ức. Nếu có thể, cô thật sự muốn cả đời được ở bên cha mẹ, làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Trong mơ, cha ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình, để cô áp sát vào cửa sổ xe buýt nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô thường quay đầu lại hỏi cha mẹ: "Ba mẹ ơi, còn bao lâu nữa thì đến ạ?"

Mẹ cô mỉm cười dỗ dành: "Còn hai trạm nữa là đến rồi."

Khi đó, cô cảm thấy hai trạm đường thật sự rất xa, phải đợi thật lâu ba mẹ mới dắt cô xuống xe.

Nhịp lắc lư đều đều của xe buýt chưa bao giờ thay đổi. Khi lên đại học, mỗi lần xuống ga tàu hỏa rồi bắt xe buýt về, Cố Ỷ cũng dễ buồn ngủ, cứ ngồi một lát là gục. May mà khu đại học là trạm đầu trạm cuối, tới nơi là Cố Ỷ thường sẽ tỉnh lại, nếu không thì cũng có bác tài gọi cô dậy.

Giống như bây giờ vậy.

Khi Cố Ỷ còn đang ngủ mơ màng, cô nghe thấy tiếng bác tài: "Đến làng Đại học rồi, đến làng Đại học rồi, mau xuống xe!"

Nghe thấy tên làng Đại học, Cố Ỷ phản xạ có điều kiện mà duỗi người vươn vai, vừa ngáp vừa xuống xe.

Cô lần theo tay vịn cửa sau mà bước xuống.

Vừa đặt chân xuống đất, một cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt khiến cô tỉnh hẳn. Cô rùng mình một cái, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe buýt kia đã rồ ga chạy mất, chỉ còn lại làn khói trắng biến mất nơi góc đường.

Chỉ như vậy thì cũng không sao, nhưng vấn đề là lúc nãy duỗi người vươn vai, cô đã bỏ quên chiếc túi đeo chéo của mình trên xe!

Trong túi có sạc dự phòng, sổ tay hướng dẫn dành cho người mới với mấy hình nhân cô mới làm. Những thứ đó thì không quan trọng, cái quan trọng là: cái túi thơm mà cô và Khương Tố Ngôn cùng giữ cũng ở trong đó!

Khoảnh khắc này, giọng cô run run gọi một tiếng: "Vợ ơi..." Cô vừa run vừa gọi, nhưng gọi xong rồi cũng không thấy bóng dáng Khương Tố Ngôn đâu cả.

Lúc này chỉ có hai khả năng: một là Khương Tố Ngôn đang giận nên không xuất hiện; hai là... nàng ấy đã theo cái túi thơm đó đi mất rồi.

Thật ra sau khi đọc xong sổ tay hướng dẫn dành cho người mới, Cố Ỷ đã có chút ngộ ra, những ma quỷ như Khương Tố Ngôn vốn không thể tùy tiện ở lại dương gian, nếu không thế giới này đã loạn từ lâu rồi. Khi trước ác quỷ kia dụ dỗ Khương Tố Ngôn, cũng từng loáng thoáng nhắc đến chuyện đó.

Khương Tố Ngôn là nhờ vào khế ước với cô mà còn lưu lại được ở nhân gian, mà cái túi thơm kia, hẳn chính là vật dẫn cho khế ước đó.

Nghĩ tới đây, chân Cố Ỷ gần như mềm nhũn.

Ngay ngày đầu tiên, Khương Tố Ngôn đã từng nói với cô: "Chỉ cần có cái túi thơm cất giữ sợi tóc của chúng ta, ta liền có thể dựa vào đó mà hiện hình ở nhân gian. Phu quân, ngươi nhất định phải giữ gìn túi thơm cẩn thận. Nếu như nó không may thất lạc... ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Thế là toang rồi.

Cố Ỷ cũng không hiểu nổi sao cái xe buýt đó lại "đỉnh" đến vậy, khiến cô mơ màng hỗn loạn, đầu óc rối bời không biết mình đang làm gì. Cũng có thể là do đạo hạnh của cô chưa đủ, không chống đỡ nổi công kích từ xe buýt.

Cô lại càng không rõ vì sao bác tài xế xe buýt kia lại kêu cô xuống. Một viên "thập toàn đại bổ hoàn" như cô, sao không giữ lại để đưa cho con đại quỷ phía sau mà lại thả xuống? Chẳng lẽ con quỷ đó nhát gan tới mức chỉ mới thấy mấy hình nhân bằng giấy thôi là đã hoảng hồn, rồi bèn nghĩ ra trò ném cô xuống xe sao?

Bác tài ơi, bác ném tôi xuống thì không sao, nhưng vợ tôi còn đang trên xe đó!!

Cố Ỷ hoảng loạn, may mà nơi tài xế thả cô xuống đúng thật là khu làng đại học. Chỉ có điều hiện tại đang giữa kỳ nghỉ hè, làng đại học giờ này vắng đến mức một con chim cũng không thấy!

Tuy không có chim, nhưng xe điện công cộng bên đường thì vẫn có!

Cố Ỷ nhanh như chớp móc điện thoại trong túi ra, vội vàng quét mã thuê một chiếc xe điện. Cô ngồi lên xe, vặn tay ga một cái, chiếc xe điện phóng vút đi.

Thật không hổ là xe điện thời nay, tốc độ quả là đỉnh của chóp. Vèo một phát đã lao ra đường, chỉ một chốc sau, cô đã thấy đèn hậu của chiếc xe buýt kia nơi khúc cua. Cái xe buýt cũ nát kia chạy còn phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, nhìn thôi đã thấy sắp bị thải đến nơi, nên tốc độ cũng chậm.

Cố Ỷ dốc toàn lực bám sát theo đuôi xe buýt, không để lạc mất.

May mà bác tài xe buýt kia... lại ngoan ngoãn dừng đèn đỏ, nhờ vậy Cố Ỷ mới có thể rút ngắn khoảng cách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!