Cố Ỷ đặc biệt dặn dò Khương Tố Ngôn: trời có tối cũng đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong cái bóng của cô, đợi lấy được tiền thì sẽ đưa Khương Tố Ngôn đi ăn lẩu.
Khương Tố Ngôn vui vẻ đồng ý.
Cố Ỷ là thật sự không muốn để Khương Tố Ngôn ra ngoài ngồi cạnh mình. Bởi vì Khương Tố Ngôn là một quỷ cấp độ big boss như vậy, đương nhiên đến ban đêm đối với những ma quỷ khác chẳng khác nào một cái đèn cao áp 8000 watt, làm gì có con quỷ nào nửa đêm rảnh rỗi sinh nông nỗi lại chạy đến trước mặt Khương Tố Ngôn để làm đồ ăn vặt cho nàng chứ?
Nếu thực sự là do quỷ ma tác quái, thì Cố Ỷ khỏi cần điều tra làm gì, về nhà ngủ luôn cho xong, vì quỷ căn bản sẽ không dám bén mảng đến gần cô.
Sau khi căn dặn Khương Tố Ngôn xong, Cố Ỷ đeo balo nhỏ, mặc quần dài, áo dài tay và cả áo khoác rồi đi đến trạm xe buýt. Để tiết kiệm tiền, cô đi chuyến xe buýt cuối cùng. Khi đến trạm xe buýt nơi bạn trai cô Vương mất tích, cô ngồi thẳng lên ghế dài bằng thép không gỉ, chờ đến rạng sáng.
Cố Ỷ biết, cho dù có quỷ thật thì cũng không thể đụng mặt ngay trong đêm đầu tiên, nên cô đã chuẩn bị tinh thần đánh trận lâu dài.
Đêm khuya, sương xuống dày và gió lớn, may mà cô mặc đồ kín mít nên không bị lạnh. Chuyến xe cuối cùng khởi hành từ trạm đầu vào lúc 10 giờ, khi chạy đến chỗ này đã hơn 10 rưỡi, và sau đó phải đến hơn 11 rưỡi mới có chuyến xe đêm.
Cố Ỷ quay đầu nhìn tòa văn phòng phía sau, những tòa nhà cao tầng san sát, rõ ràng đã qua giờ tan ca nhưng vẫn sáng đèn rực rỡ.
Đúng là xã hội mà, ai cũng vất vả, đến giờ này vẫn còn đang làm việc.
Cố Ỷ thở dài, rồi lôi điện thoại ra, ngồi trên ghế bắt đầu chơi game. Bây giờ ở thành phố Lễ Phong có nhiều trạm xe buýt đã sử dụng ghế thép không gỉ nguyên khối, đêm khuya ngồi lên rất lạnh mông.
May mà điện thoại nóng, chơi lâu một chút sẽ ấm lên, chỉ là pin tụt vèo vèo. Cũng may cô có mang theo sạc dự phòng, đề phòng chơi lâu quá điện thoại cạn pin rồi tự tắt.
Qua 11 giờ đêm, xe cộ trên đường bắt đầu thưa dần. Con đường vốn đông đúc náo nhiệt, giờ chỉ có vài chiếc xe lác đác chạy qua. Những tòa nhà sáng đèn cũng dần dần tắt bớt, nhiều tầng đã không còn ánh sáng.
Đến hơn 11 rưỡi, đường càng vắng hơn, trong tòa nhà chỉ còn vài tầng còn sáng đèn.
Cái trạm xe buýt nhỏ này cũng bắt đầu có người đứng đợi. Có người gọi xe rời đi, có người chờ đến 11 rưỡi thì lên chuyến xe đêm.
Người đến rồi lại đi, đám người đợi xe từ hơn chục người giảm còn hai, ba người.
Qua 12 giờ, trạm xe buýt gần như không còn ai. Xe buýt đêm mỗi chuyến cách nhau cả tiếng đồng hồ. Lúc 12 giờ rưỡi, bác tài của chuyến xe còn hỏi Cố Ỷ có muốn lên không, khuya như vậy mà một mình ngồi ở đây, bác tài cũng sợ có chuyện gì xảy ra với cô.
Cố Ỷ cảm ơn lòng tốt của bác tài, rồi tiếp tục ở lại chờ.
Chờ đến lúc đến khoảng thời gian bạn trai cô Vương gọi điện, tức là một giờ sáng thì xung quanh đã yên ắng đến lạ, chỉ có mình Cố Ỷ. Tòa nhà phía sau đã tối đen, nơi từng nhộn nhịp ban ngày, lúc này lại chỉ còn một vùng tĩnh lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Cố Ỷ nhìn đồng hồ, nghĩ rằng hôm nay chắc không chờ được rồi, định sẽ bắt chuyến xe buýt đêm tiếp theo rồi xuống ở chỗ gần phố cổ nhất, rồi thuê xe đạp điện công cộng để về nhà.
Gần khu phố cổ vào giờ này chắc chắn không còn xe buýt nữa rồi, dù sao nơi bọn họ ở cũng đủ hẻo lánh. Lát nữa đành phải chịu khổ một chút, chạy xe đạp điện về nhà, tận hưởng cảm giác gió đêm lùa qua mặt vậy.
Thế nhưng ngay lúc Cố Ỷ đang duỗi người, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt trông khá cũ kỹ chạy đến trạm. Chiếc xe đó thật sự rất nát, đèn pha phía trước mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được gì; mãi đến khi xe tới gần, Cố Ỷ mới thấy trên bảng điện phía trước xe ghi "Tuyến đêm số 14", tấm biển xe phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, nhìn u ám trong màn đêm.
Hơn nữa lúc này rõ ràng vẫn chưa đến 1 giờ rưỡi sáng, vậy mà xe buýt lại đến sớm.
Người bình thường chắc sẽ không nghĩ nhiều, mừng rỡ mà lên xe thôi. Nhưng trong mắt Cố Ỷ, biển hiệu "Tuyến đêm số 14" kia cứ chớp chớp, số "1" mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, nhìn thế nào cũng giống "Tuyến đêm số 4" hơn.
Cố Ỷ lập tức hiểu ra: số "1" kia là dùng hồn lực viết lên, còn "Tuyến đêm số 4" mới là biển hiệu thật sự của chiếc xe buýt này.
Khoảnh khắc đó, lòng Cố Ỷ hơi rối bời.
May mắn vậy sao, vừa lần đầu đã gặp ngay? Cố Ỷ cảm thấy, chưa chắc là may, ngược lại còn có thể là vì mình đủ xui. Trần Tư Nam từng nói, mệnh cách của cô quá nhẹ, dễ va phải ma quỷ.
Thật chứ, như này còn không dễ đụng ma thì phải thế nào mới gọi là phải? Cô mới ra ngoài lần đầu, còn định đi vài lần nữa, thế mà ngay ngày đầu tiên đã đụng ngay.
Bạn trai của cô Vương chắc chắn là gặp chuyện rồi, Cố Ỷ thở dài. Trường hợp thế này, không biết anh ta còn sống nổi không. Cô cũng chẳng duỗi người nữa, lập tức tỉnh táo hẳn, chuẩn bị lên xe.
Cố Ỷ không hề sợ bị chiếc xe này chở đến đâu cả, cho dù có bị đưa đến hang ổ của đám ma quỷ kia thì cũng không sao, dù gì cô còn có Khương Tố Ngôn, nếu bị đưa vào hang ổ thật, thì cùng lắm là đưa Khương Tố Ngôn đi ăn buffet thôi.
Chiếc xe buýt giả mạo "Tuyến đêm số 14" thực chất là "Tuyến đêm số 4" dừng lại yên tĩnh ở trạm. Theo sau là một tiếng xì rõ ràng, cửa xe chậm rãi mở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!