Chương 42: Khao bản thân một chút

Phong bì rất dày, nhìn là biết có không ít tiền. Cố Ỷ không đoán được chính xác là bao nhiêu, cô hiện giờ rất muốn biết con số cụ thể, nhưng nếu đếm tiền ngay trước mặt Trương Gia Hào thì có vẻ quá không có tiền đồ.

Cố Ỷ nhận lấy phong bì, tìm một góc không người, ngồi xổm xuống đất mở phong bì ra, lôi ra một xấp tiền dày cộm bên trong, phạch phạch bắt đầu đếm. Đếm xong hết một lượt, Cố Ỷ không kìm được thốt lên cảm thán: "Hai vạn tệ cơ đấy!"

*2 vạn = 20k tệ ~ 72 triệu VND

Thật sự là quá nhiều!

Mắt Cố Ỷ sáng rực. Cô cảm thấy mình đúng là chẳng dễ dàng gì, cực khổ lắm mới kiếm được từng ấy tiền!

Trước ngày hôm nay, số tiền lớn nhất cô từng nhận được là tiền thuê từ hai căn bên cạnh cửa hàng vàng mã. Nhưng số đó cũng chưa từng vượt quá mười ngàn, vì phòng cho thuê nằm trên con phố cổ, hẻo lánh vắng người. Dù là nhà mặt phố hai tầng thì giá cho thuê cũng không cao.

Cố Ỷ hiếm khi thấy nhiều tiền như vậy, liền hào phóng thanh toán hết khoản nợ cô còn thiếu Trần Tư Nam, để tránh cậu nhóc cảm thấy cô là người lớn xấu xa. Dù sao thì giờ này chắc Trần Tư Nam cũng đã ngủ rồi, trẻ con mà, ngủ rất sớm. Nếu giờ này mà cậu ta còn trả lời tin nhắn, sáng mai Cố Ỷ sẽ lao đến đạo quán Thanh Sơn méc với sư huynh của cậu cho xem.

Cố Ỷ rời khỏi bệnh viện, tìm thấy một ngân hàng gần đó, đem toàn bộ số tiền gửi vào qua máy ATM, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù gì đây cũng là khoản tiền lớn tận hai vạn tệ! Nhỡ bị cướp thì biết làm sao?!

Xong xuôi mọi chuyện, Cố Ỷ mới chuẩn bị đi ăn một bữa ra trò.

Giờ về nhà cũng chẳng ngủ được, vì đây là lần đầu tiên cô thấy có nhiều tiền đến thế chuyển vào tài khoản của mình. Không ăn món gì ngon thì thấy có lỗi với bản thân quá.

Cố Ỷ tìm được một quán nướng vẫn còn mở gần đó, gọi món một cách hào phóng, tiêu hơn trăm tệ cho đồ nướng rồi mới tìm chỗ ngồi. Đây là một sạp nhỏ chỉ mở buổi tối, không có cửa hàng cố định. Ông chủ đỗ một chiếc xe tải nhỏ bên lề đường, bày ba cái bàn và mấy cái ghế nhựa, dựng bếp nướng gần đường lớn, còn đặt thêm một cái quạt lớn màu đen, thổi gió ra ngoài để mùi thơm của đồ nướng lan ra cho người đi đường ngửi thấy.

Cố Ỷ chính là đi theo mùi hương này mà đến.

Cô kéo một cái ghế nhựa, ngồi ở góc khá tối, vì chỗ sáng nằm ngay dưới đèn đường. Một luồng sáng chiếu xuống, muỗi bay loạn xạ quanh đó, còn nghe thấy tiếng bọn muỗi va vào chụp đèn. Cố Ỷ không muốn nhảy múa cùng lũ muỗi nên mới chọn chỗ hơi sâu vào bên trong.

Giờ này không có nhiều người, chỉ có mỗi mình Cố Ỷ.

Cuối cùng cũng có khách đến, ông chủ quán nướng hăng hái đứng bên lò, nướng hơn trăm tệ đồ xiên nướng của Cố Ỷ.

Vì chỉ có mỗi Cố Ỷ là khách, nên chẳng bao lâu sau ông chủ đã nướng xong một mớ, lấy một cái khay sắt bọc lớp túi ni

-lông, rồi đặt đám xiên nướng đã chín lên, bưng khay đặt lên bàn trước mặt Cố Ỷ, sau đó quay lại tiếp tục nướng tiếp.

Ông chủ vừa rời đi, Khương Tố Ngôn đã ngồi xuống chiếc ghế cạnh Cố Ỷ. Cố Ỷ đang ăn ngon lành, Khương Tố Ngôn không nhịn được hỏi: "Ngon không?"

Cố Ỷ ngẩn ra: "Cũng được." Cô hạ giọng: "Chị ăn được không?"

Khương Tố Ngôn gật gật đầu. Nàng có thể ăn, nhưng Cố Ỷ phải cúng theo nghi thức thì nàng mới nếm được mùi vị. Khương Tố Ngôn dạy lại cách cho Cố Ỷ, Cố Ỷ nhìn đám xiên trước mặt, do dự một chút nhưng vẫn làm theo.

"Chú ơi, có chén nhựa dùng một lần không? Cho cháu thêm đôi đũa dùng một lần nữa!"

"Có ngay đây!"

Ông chủ rất nhanh nhẹn, đưa qua một cái chén giấy và đũa nhựa, rồi quay về tiếp tục nướng đồ.

Cố Ỷ lấy mấy xiên rau đặt lót dưới đáy chén để làm nền cho chắc, sau đó mới xếp thịt lên trên, củng cố kết cấu. Làm xong, cô mới mở đũa ra, cắm đũa vào chén.

Sau khi chắc chắn đũa không đổ, Cố Ỷ mới buông tay.

Hồi nhỏ mẹ cô không cho cô cắm đũa vào bát cơm, nói đó là nghi thức cúng người chết. Giờ không ai quản cô nữa, cô lại thật sự đang cúng người chết thật.

Dưới ánh nhìn của Cố Ỷ, đồ ăn trong chén nhanh chóng biến thành màu đen như than cháy, rõ ràng là không thể ăn được nữa.

Khương Tố Ngôn liếm liếm môi, không nhịn được nói: "Ngon đấy, cho thêm chút nữa đi."

Cố Ỷ lại gỡ thêm thịt từ xiên, đặt vào chén trước mặt Khương Tố Ngôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!