Chương 4: Đây là vợ của tôi sao?

Cố Ỷ hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào, giống hệt như một con rối bị giật dây hay nhân vật nữ chính trong trò chơi thay đồ, bị những thứ chẳng giống người kia mặc vào một bộ lễ phục cưới dành cho nam giới.

Ngay sau đó, Cố Ỷ lại bị ấn ngồi lên ghế tròn, bị mấy thứ kia trang điểm cho một kiểu mặt mũi còn 'chết' hơn so với người chết.

Nói ngắn gọn thì là mặt cô bị phủ kín một lớp phấn nền trắng toát, mà còn quét tới mấy lớp, khiến mặt cô trắng bệch như bức tường vừa mới sơn xong. Sau đó chúng lại vẽ lên hai bên má cô mỗi bên một vòng tròn đỏ rực.

Nhìn vào mình trong gương đồng, Cố Ỷ luôn cảm thấy bản thân trông y như cái hình nhân bằng giấy mà cô đã thấy khi bước vào tiệm vàng mã hôm nay.

Nhưng mà, nhan sắc của Cố Ỷ là điều không thể chối cãi, dù có trang điểm thành người chết thì cũng là người chết đẹp nhất. Vẻ đẹp của cô là kiểu đẹp chạm đến tận tâm can, như thể mang theo chút sức mạnh mê hoặc. Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai dám nói cô không xinh, dường như vẻ đẹp ấy đã được khắc ghi vào lòng người khác.

Dù lúc này khuôn mặt cô trông kỳ quái như vậy, thì đó cũng là một kiểu vẻ đẹp ma mị theo phong cách kinh dị Trung Hoa.

Bây giờ mà chụp một bức ảnh thôi cũng có thể dùng làm bìa cho một trò chơi kinh dị style Trung Quốc, thậm chí còn khiến người ta phải hét lên rằng cảm giác này thật tuyệt vời.

Đúng vậy, ngay cả trong hoàn cảnh như thế này, Cố Ỷ vẫn không quên ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp của mình.

Trong lòng cô âm thầm nghĩ: "Haizz, có thể ngắm thêm được chút nào hay chút ấy, dù sao một mỹ nhân đẹp thế này, e là sau này chẳng còn cơ hội được thấy nữa."

Người thấy cô xinh đẹp không chỉ có mỗi Cố Ỷ, ngay cả dì đứng bên cạnh cũng cười tít mắt, không ngớt lời khen ngợi: "Cô gia đúng là một hậu sinh khôi ngô tuấn tú, tiểu thư nhà chúng ta nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng hài lòng!"

Lúc này, Cố Ỷ cũng có chút tâm lý "mặc kệ đời": "Tiểu thư nhà dì thích con gái đúng không?"

Dì kia lập tức nghẹn họng, rõ ràng là không dám đi theo Cố Ỷ nói xấu tiểu thư nhà mình. Nhưng bị một người làm nghẹn đến thế thì cũng thật là mất mặt.

Thế là dì chỉnh lại tinh thần, định mở miệng dạy dỗ Cố Ỷ, kết quả lại bị cô chặn họng tiếp: "Dì nghĩ kỹ rồi hãy nói, dù cho tôi chỉ làm tân lang một ngày thì cũng có thể "thổi gió bên tai" tiểu thư nhà dì đấy. Dì tin không? Tôi chạy tới mách với tiểu thư rằng dì bắt nạt tôi liền cho coi?"

*Thổi gió bên tai: Ý là người thân cận thì có thể nỉ non, nói to nói nhỏ, méc chuyện này chuyện kia v....v

Ánh mắt dì nhìn cô lập tức thay đổi, kiểu như đang nói: Ghê gớm thật đấy! Gan cũng to quá rồi

Dì bị hai câu của cô chặn đến nghẹn ngào, nên những lời tiếp theo cũng mang chút châm chọc: "Cô gia có nói gì với ta cũng vô dụng thôi, đừng để lỡ giờ lành, chúng ta đi thôi!"

Lúc này Cố Ỷ rất muốn hùng hổ xông ra ngoài, cho con yêu quái dám bắt mình làm chú rể kia biết thế nào là nắm đấm to bằng cái bát.

Tiếc rằng hiện tại chân cô mềm nhũn, chẳng thể đứng dậy nổi.

Dù gì cũng đã đọc đủ loại tiểu thuyết kỳ quái từ nhỏ đến lớn, dù Cố Ỷ có ngốc đến đâu cũng hiểu rằng mình vừa bị bắt đi làm minh hôn, lát nữa thôi là sẽ bị đưa đi chịu chết.

*Minh hôn: Đám cưới giữa người sống và người chết.

Hiện tại trong tình huống như vậy, chân cô đã run lẩy bẩy, ngay cả đứng lên cũng không nổi. Đừng nhìn thấy trước đó cô nói năng khí thế dường như rất mạnh mẽ, thật ra chỉ là ngoài cứng trong mềm mà thôi. Nhưng dù có sắp hẹo thì cũng không thể mất phong độ được.

Cố Ỷ nuốt một ngụm nước bọt, chìa tay về phía bà dì kia.

Dì không hiểu chuyện gì, ánh mắt đầy nghi hoặc – mà đó cũng chính là lý do khiến Cố Ỷ dám bắt bẻ bà ta, vì trong cả căn phòng này, chỉ có dì là trông giống con người nhất. Đổi lại là thứ khác, cô có dám lớn tiếng với cái thứ có đôi mắt nhét đầy hoa kia không?

Cười chết, Cố Ỷ còn lâu mới dám.

Cô đối diện ánh mắt nghi ngờ của dì, mở miệng nói ra một câu khiến dì sững sờ: "Nhìn cái gì mà nhìn? Không thấy tôi đứng không nổi à? Không biết qua đỡ tôi một cái sao?"

Dùng giọng hung dữ nhất để nói ra câu yếu đuối nhất, chắc chỉ có Cố Ỷ mới làm được như thế.

Dì suýt nữa thì không nhịn nổi, bà trợn trắng mắt, nhưng vẫn bước tới đỡ Cố Ỷ dậy, dùng giọng châm chọc nói: "Ôi chao cô gia, ngài phải ráng chịu đựng một chút, đừng để chưa vào động phòng mà chân đã mềm nhũn. Chuyện này mà lan ra ngoài, thì mặt mũi tiểu thư nhà ta biết giấu vào đâu?"

"Muốn giấu đâu thì giấu."

Cố Ỷ quả không hổ danh là mỹ nhân chỉ cần không mở miệng thì vẫn đẹp. Câu phản bác vô thức này khiến gương mặt vốn trắng bệch của dì càng thêm tái nhợt. Dì lại liếc nhìn Cố Ỷ, thật sự không có gan nói xấu tiểu thư nhà mình thêm câu nào nữa.

Bằng không, quay đầu lại không biết tiểu thư sẽ xử lý bà ra sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!