Chương 38: Vẫn thiếu thứ này

Cú ra tay của Cố Ỷ rất mạnh, hơn nữa còn dày dạn kinh nghiệm, kỹ thuật lão luyện, khiến cậu con trai tên Vĩ Vĩ kia ôm mặt không thốt nên lời vì đau.

Cố Ỷ cảm giác lần này mình ít nhất đã đánh rụng một cái răng của cậu ta, bởi khi ra tay, cô cảm nhận rõ ràng khớp ngón tay của mình đập trúng răng.

Lần này chắc là phải bồi thường rồi, trong lòng Cố Ỷ hiểu rất rõ, đánh người thì không thể không trả giá; nhưng mà đánh cú này quá đã tay, phải bồi thường thì cứ bồi thường thôi.

"Những gì mày vừa nói, tao đã ghi âm lại hết rồi." Cố Ỷ móc điện thoại từ túi ra, tắt phần mềm ghi âm. Ánh mắt cô sáng rực lên: "Giờ thì, theo tao đến đồn cảnh sát."

Tên con trai kia rõ ràng không muốn đi, trông rất chống đối, còn ôm mặt định bỏ chạy. Nhưng nếu để cậu ta chạy thoát thì Cố Ỷ thề sẽ viết ngược tên mình.

Cô túm lấy cậu ta rồi kéo ra ngoài. Ban đầu cô định gọi điện cho nữ cảnh sát hôm trước đến đón, nhưng gọi thế nào cũng không được.

Thực ra, về cách cô phát hiện ra cậu ta, Cố Ỷ cũng đã nghĩ sẵn lý do nên mới dám trực tiếp gọi điện. Nhưng giờ thì có lẽ chưa cần dùng đến.

Cố Ỷ kéo cậu ta ra khỏi con hẻm, vẫy tay bắt một chiếc taxi.

Cô chẳng khách sáo gì, đá cậu ta vào ghế sau, rồi nói với tài xế: "Đến đồn cảnh sát."

Tài xế sững người: "Hai người xảy ra chuyện gì thế?"

Cố Ỷ nghiêm túc nói: "Thằng này quấy rối tôi, tôi đánh nó, giờ tôi đến đồn cảnh sát trình báo."

Phải nói là, gương mặt của Cố Ỷ đúng là rất có sức thuyết phục. Với vẻ ngoài của cô, cộng thêm dáng vẻ lấc cấc của cậu con trai kia, dù cậu ta liên tục giãy giụa, miệng nói rằng không hề quen biết Cố Ỷ thì bác tài vẫn chọn tin lời Cố Ỷ. Dù sao thì điểm đến cũng là đồn cảnh sát.

Nếu thật sự giống như cậu ta nói, thì có ai lại đánh người xong còn tự đưa tới đồn cảnh sát chứ?

Trên đường đến đồn cảnh sát, bác tài vừa lái xe vừa dạy dỗ: "Tuổi này rồi, không lo làm chuyện đứng đắn lại đi quấy rối con gái? Không biết cha mẹ cậu dạy dỗ kiểu gì nữa. Nếu tôi là ba cậu, tôi đã đánh cậu nhừ tử rồi! Còn trẻ mà không biết học hành nên thân."

Trên đường đi tên kia vẫn định trốn, thậm chí còn định đánh Cố Ỷ. Kết quả đều bị cô ngăn lại, còn bị ăn thêm một bạt tai.

Tư thế, kỹ thuật, tốc độ, lực tay — tất cả đều khiến bác tài không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Không trách được cô bé này có thể đánh người, với bản lĩnh này đánh người đúng là chuyện quá dễ dàng.

Rất nhanh, tài xế đã chở họ tới đồn cảnh sát. Nhưng Cố Ỷ nhận ra có điều gì đó là lạ, cảm giác số người ở đây ít hơn lần trước rất nhiều.

Cố Ỷ trả tiền xe rồi bước xuống, trước tiên khẽ dặn Khương Tố Ngôn đi xem xét tình hình, sau đó mới kéo tên kia xuống xe.

Khác hẳn với bộ dạng vừa nãy như muốn bỏ trốn, lúc này cậu ta lại không muốn xuống xe. Cũng không còn cái vẻ lấc cấc nữa, ngược lại còn khóc lóc thảm thiết, miệng kêu muốn về nhà, muốn mẹ.

Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ suýt nữa thì bật cười vì tức giận, nhưng rất nhanh, Khương Tố Ngôn đã quay trở lại bên cô.

Khương Tố Ngôn dùng tay che lên đầu để chắn nắng cho cô, dù chẳng có tác dụng gì, nhưng ít ra cũng giúp cô cảm thấy được an ủi phần nào.

Khương Tố Ngôn nói ngắn gọn rõ ràng: "Lý Diễm Hồng đang phát điên trên sân thượng."

Chỉ một câu đơn giản, Cố Ỷ đã lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Sau khi bác tài rời đi, Cố Ỷ nhờ Khương Tố Ngôn: "Giúp em đưa thằng này lên cùng, em phải đi tìm Lý Diễm Hồng."

Hiện tại cô đã không còn nghĩ đến việc tìm lý do nữa, Lý Diễm Hồng đã gây chuyện đến mức này, nếu không nói thật thì chắc chắn sự việc sẽ còn tệ hơn.

Tên con trai kia đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ: "Cô đang nói chuyện với ai vậy?!"

Cố Ỷ cúi đầu, nở một nụ cười lạnh lẽo đầy rợn người với hắn: "Hồn ma của Nhân Nhân."

Cậu ta rùng mình một cái, ban đầu còn tưởng Cố Ỷ chỉ đùa thôi, nhưng rất nhanh, cậu cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang dần lan tới mình, rồi nhanh chóng bao trùm lấy cơ thể. Chỉ chốc lát sau, cậu ta cảm thấy như bị làn khí ấy cuốn chặt, cơ thể không thể tự chủ mà đứng bật dậy, rồi cứ thế đi theo sau Cố Ỷ.

Cậu ta hoàn toàn không muốn di chuyển, vùng vẫy dữ dội, nhưng cơ thể lại chẳng nghe theo mệnh lệnh. Như thể là một con rối bị điều khiển bằng những sợi dây vô hình từ trên trời rủ xuống.

Đây không phải là bị nhập hồn, Khương Tố Ngôn chẳng hề có hứng thú nhập vào một người đàn ông. Nàng chỉ dùng hồn lực trói chặt các khớp xương của hắn, ép hắn đi theo hướng nàng muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!