Khi Cố Ỷ bước tới trước mặt hai cha con kia, người đàn ông mới chợt nhận ra cô đến tìm mình. Cô lấy lý do rằng mình là đồng nghiệp của người vợ, mà ma nữ vẫn đang đứng bên cạnh Cố Ỷ chỉ cho cô cách nói thế nào. May mà người đàn ông không nghe thấy ma nữ nói gì, nếu không thì lời nói dối này chắc chắn không thể giữ nổi.
Nhờ có sự giúp đỡ của ma nữ, cuộc trò chuyện giữa Cố Ỷ và người đàn ông diễn ra khá suôn sẻ. Cô liếc nhìn đứa trẻ trong nôi, đứa bé đã được cha ru ngủ, hoàn toàn không biết rằng mẹ mình đã qua đời, còn cha thì sắp phải đối mặt với muôn vàn rắc rối. Một đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu chuyện, đang ngủ say ngon lành.
Một lúc sau Cố Ỷ nói rằng mình cần đi vệ sinh, rồi ra hiệu cho ma nữ tìm một nơi vắng người.
Ma nữ đi theo Cố Ỷ vào trong lối thoát hiểm, vẻ mặt có phần thấp thỏm lo lắng, như thể sợ rằng Cố Ỷ sẽ không đồng ý.
May mắn thay, Cố Ỷ đã đáp ứng rồi. Trước khi đến, cô đã dúi cho Khương Tố Ngôn một con hình nhân có thể trừ tà đuổi quỷ, dặn rằng nếu có điều gì không ổn thì cứ dán nó lên người cô. Khương Tố Ngôn cũng nhận lấy con hình nhân ấy.
Với Cố Ỷ mà nói, tuy rằng Khương Tố Ngôn chưa hẳn hoàn toàn đáng tin trăm phần trăm, nhưng vẫn hơn đám quỷ khác nhiều!
Chính vì có lớp bảo hiểm này, cô mới dám đồng ý.
Ma nữ vui mừng ra mặt, thấy Cố Ỷ chấp thuận liền bước đến phía sau cô rồi nhập vào người.
Cố Ỷ quay lưng về phía ma nữ nên không thể nhìn thấy cô ấy đã làm gì, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một cảm giác rợn người như có sâu róm bò lên sau gáy, chậm rãi trườn dọc xương sống xuống dưới. Không hề đau, nhưng vô cùng ghê tởm.
Không chỉ là cảm giác trên thân thể, Cố Ỷ còn cảm thấy như có thứ gì đó đang chui vào đầu mình, một cảm giác buồn nôn và choáng váng bao trùm toàn thân.
Ngay khi ma nữ nhập vào người cô, trong đầu Cố Ỷ thoáng hiện lên rất nhiều ký ức liên quan đến ma nữ, có lẽ... đó là ký ức thuộc về cô ấy.
Cảm giác bị ép tiếp nhận những thứ không thuộc về mình khiến cơ thể Cố Ỷ phản kháng mạnh mẽ, cảm giác buồn nôn càng dữ dội, cô không kìm được mà vịn tường ngồi phịch xuống đất, đưa tay bịt miệng để không nôn ra thật sự.
Cảm giác này rất mãnh liệt và kéo dài khá lâu. Mãi đến khi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Cố Ỷ mới vịn tường từ từ đứng dậy. Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh còn ra chiều hả hê, cứ như rất vui khi thấy người gặp họa – ít nhất trong mắt Cố Ỷ chính là như vậy.
"Cảm giác thế nào? Khó chịu lắm đúng không? So với hôn ước với ta thì bị nhập khó chịu hơn nhiều."
Câu này cũng đúng, nhưng hôn ước với Khương Tố Ngôn thì cũng chẳng dễ chịu gì, dù sao lúc đó cô còn bị kéo xuống âm phủ!
Cố Ỷ vịn tường đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cũng dần hiểu ra vì sao lúc đầu con ác quỷ kia không ra tay với mình.
Cô đúng là món "đại bổ", mà đâu chỉ mới bắt đầu từ hôm qua, ý định ăn cô chắc chắn đã có từ trước đó rất lâu.
Trong hai lần trước khi ác quỷ chưa biết đến sự tồn tại của Khương Tố Ngôn, theo lý thì đã phải ra tay từ sớm rồi, nhưng lại không làm gì.
Hôm qua Cố Ỷ còn chưa hiểu vì sao. Nhưng hôm nay sau khi tự mình trải nghiệm cảm giác bị nhập, cô cuối cùng cũng hiểu.
Dù lúc đầu bị nhập rất khó chịu, vô cùng khó chịu, nhưng Cố Ỷ biết rõ mình là chủ nhân của thân xác này, còn ác quỷ chỉ là kẻ ngoài bước vào, cơ thể vẫn do chính cô làm chủ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô.
Thế nhưng theo thời gian, ác quỷ ở trong cơ thể càng lâu, dần dần sẽ giành được quyền kiểm soát, vì cảm giác khó chịu khi bị nhập sẽ ngày càng mạnh mẽ, khiến bản thân cô càng lúc càng suy yếu, từ đó quyền làm chủ cơ thể cũng sẽ dần dần bị lấy đi mất.
Điều này cũng có thể được kiểm chứng từ chính Lý Diễm Hồng.
Hiện tại xem ra bản thân vẫn còn an toàn.
Cố Ỷ rửa mặt trong nhà vệ sinh, sau khi gột sạch hết trạng thái vừa rồi của mình mới cùng "vong hồn sau lưng" xuất phát.
Khương Tố Ngôn đã chui vào trong cái bóng của Cố Ỷ, hiện tại Cố Ỷ có thể nói là được trang bị đầy đủ: một người trong bóng, một người trên lưng.
Bây giờ nếu Lý Diễm Hồng lại đến tìm cô, cho dù không có Khương Tố Ngôn, chưa chắc cô đã thua. Vì vong hồn sau lưng cô cũng có thể truyền sức mạnh cho cô, thực hiện những động tác phi thường như Lý Diễm Hồng đã làm hôm qua.
Cố Ỷ quay trở lại phòng bệnh, người cha kia vẫn đang trông chừng đứa con.
Cô khẽ thở dài, tạm thời giao quyền điều khiển cơ thể cho vong hồn sau lưng. Cảm giác này rất mới lạ và thần kỳ, ngay khoảnh khắc đó, cô thấy ma nữ đưa tay ra đỡ bên dưới tay mình, khiến cô giống như một con rối được điều khiển bằng dây, dưới sự dẫn dắt của cô ta, từ từ bước đến chỗ hai cha con.
Cô nghe thấy ma nữ cất tiếng, bản thân cũng bất giác lặp lại từng chữ theo, "Tôi có thể bế đứa bé một chút không?"
Người đàn ông sững lại, cảm thấy giọng điệu của Cố Ỷ quen thuộc đến lạ, có phần giống hệt với ai đó... Trong thoáng chốc, anh dường như thấy hình bóng người vợ đã khuất trên người Cố Ỷ. Nhưng nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là người đồng nghiệp của vợ anh lúc nãy sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!