Chương 34: Một con ma không mang oán hận

Đối mặt với câu hỏi của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn lại không phản ứng dữ dội như mọi khi, ngược lại còn hơi hé môi, nói ra một câu khiến Cố Ỷ lạnh cả sống lưng: "Chẳng phải nàng ta đã đồng ý trả giá toàn bộ hồn lực của mình để thực hiện điều ước đó sao? Sau đó nàng ta sẽ hồn phi phách tán, hóa thành dưỡng chất cho phu quân rồi, còn gì để mà ghen tị chứ."

Khương Tố Ngôn nói nghe có lý đến mức Cố Ỷ nhất thời cũng không nói lại được gì.

Ánh mắt Cố Ỷ rơi xuống mấy con hình nhân đặt dưới quầy thu ngân, trên đó đã có vài cái được cô chú bùa chữ "Ly", cô cũng hiểu hàm ý mà Khương Tố Ngôn không nói ra.

So với ác quỷ như Lý Diễm Hồng, ma nữ trước mắt này quá yếu. Nếu không phải vì vậy, Khương Tố Ngôn đã chẳng đưa ra đề nghị này.

Cố Ỷ muốn đưa Nhân Nhân về nhà, mà không có hồn lực thì không thể làm được.

Nhưng Cố Ỷ liệu có sẵn sàng dốc hết tất cả để thực hiện lời hứa của mình không? Điểm này, Khương Tố Ngôn rất tò mò. Vì thế, nàng đã đưa ra một phương án mà xác suất rất cao là Cố Ỷ sẽ từ chối...

Phải nói rằng, đôi khi Khương Tố Ngôn thật sự có máu chơi ác, thích trêu chọc người khác.

Cố Ỷ siết chặt tay rồi mới nhìn về phía ma nữ đối diện: "Cô muốn dâng hiến toàn bộ hồn lực của mình sao?"

"Đúng vậy." Người phụ nữ gật đầu: "Thật ra tôi có một cảm giác... tôi sắp tan biến rồi. Có rất nhiều ác quỷ khác đang dòm ngó tôi, bọn chúng rất thèm muốn hồn lực của tôi. Tôi không biết là thứ gì đang bảo vệ mình khiến bọn chúng không dám ra tay, nhưng tôi cảm nhận được sự bảo vệ vô hình đó sắp biến mất rồi."

Cố Ỷ quay sang nhìn Khương Tố Ngôn, nàng suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Có lẽ là 'gia thần'. Nơi gọi là bệnh viện kia, chắc chắn từng có người rất đức cao vọng trọng gắn bó sâu sắc với nó, sau khi chết hóa thành linh hồn, liền ở lại bảo vệ nơi đó. Cũng giống như thư viện hay từ đường ngày xưa của chúng ta vậy."

*Gia thần: Giống như VN có ông địa hay thần giữ cửa vậy, truyền thuyết nói ma quỷ không vào nhà mình được vì có thần giữ cửa, có ông địa giữ nhà...

"Nhưng gia thần cũng là quỷ, tự nhiên cũng có mạnh có yếu. Nhờ địa lợi mà có chút ưu thế, nhưng cũng không nhiều. Nó có thể bảo vệ con ma này một lúc nhưng không thể bảo vệ mãi được. Hơn nữa nơi đó lại không nhỏ, nếu gia thần cứ phải che chở mãi thì bản thân nó cũng yếu đi. Có vài gia thần thậm chí còn chẳng bảo vệ che chở những hồn ma chết trong lãnh địa của mình, ngược lại còn xua đuổi đi."

Xem ra gia thần ở bệnh viện kia, tính ra cũng khá tốt đấy chứ.

Cố Ỷ lại đánh giá ma nữ kia lần nữa, cảm thấy cô ta rất khác biệt với những linh hồn từng gặp. Nếu không phải biết trước cô ta là ma thì thật sự rất khó phân biệt.

Cô ta giống người thường đến gần như không khác biệt chút nào.

Nhân Nhân đã là một trong những hồn ma dễ nhìn nhất mà Cố Ỷ từng gặp, nhìn sơ qua cũng giống người, nhưng trên người cô bé luôn nhỏ nước tong tong, chỉ cần là người thường chắc chắn sẽ thấy kỳ quặc. Còn ma nữ trước mặt thì khác hẳn, giống hệt người sống, không chút gì lạ thường.

Cố Ỷ lại quay sang hỏi "tổng đài thông thái" của mình là Khương Tố Ngôn, nàng liếc nhìn Cố Ỷ một cái rồi vẫn trả lời: "Bởi vì con ma này không có oán hận. Tuy là chết bất đắc kỳ tử, nhưng không phải chết trong uất ức, trong lòng cũng không mang oán niệm. Nàng ta chỉ muốn bảo vệ con mình, được ôm đứa trẻ một cái. Loại ma như vậy cực kỳ đặc biệt, cho nên hồn lực rất mạnh, nhưng lại không có chút công kích nào, hơn nữa qua một thời gian sẽ tự tiêu tán.

Đối với những người tu hành như các người lẫn bọn ma quỷ như chúng ta, đều là một loại 'đại bổ' cực quý."

Cố Ỷ đoán, có lẽ vì ban ngày mình vừa nói với Khương Tố Ngôn là nàng ấy không cho mình cảm giác an toàn, nên hôm nay nàng ấy mới hỏi gì đáp nấy như vậy, chứ thường ngày làm gì có chuyện ngoan ngoãn đến thế.

Cố Ỷ hiểu rằng ma nữ trước mặt có lẽ không mang tính uy hiếp gì, nhưng để một hồn ma nhập vào thân mình thì vẫn là chuyện quá mạo hiểm. Trong thâm tâm, Cố Ỷ cũng chưa từng hoàn toàn tin tưởng Khương Tố Ngôn, chứ đừng nói đến việc tin một ma nữ chỉ mới gặp chưa bao lâu.

Sau một hồi suy nghĩ, Cố Ỷ mới nói với ma nữ: "Sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện xác nhận xem lời cô nói có thật hay không. Nếu đúng như cô nói, tôi sẽ để cô nhập vào người tôi, ôm con cô một cái."

Ma nữ lập tức gật đầu lia lịa, xác nhận lại số giường bệnh với Cố Ỷ, sau đó rối rít cảm ơn rồi rời đi.

Đợi ma nữ đi rồi, Cố Ỷ lập tức lấy hộp cơm ra, rồi mở điện thoại lên định battle một trận với anh giao hàng. Nhưng cô còn chưa nói được mấy câu thì phát hiện ra anh ta đã chặn mình rồi. Cố Ỷ cố gắng kiềm chế, cuối cùng vẫn nén lại cơn giận, không để lại đánh giá xấu hay nộp đơn khiếu nại lên nền tảng.

Dù sao thì... đổi bất cứ anh giao hàng nào khác đến, kết cục cũng sẽ như nhau thôi.

Cố Ỷ thở dài, lại nhìn túi đồ ăn đặt trước mặt.

Nếu là trước đây, gặp tình trạng như thế này thì cô nhất định sẽ không ăn. Nhưng nay đã khác xưa, Cố Ỷ đã nghèo đến mức này, đồ ăn ngoài tuy không còn nóng hổi, nhưng vẫn còn sạch sẽ, nằm yên trong túi, vẫn có thể ăn được.

Thêm nữa, bụng cô đang réo ầm ầm, cũng không có thời gian đợi phần mới, mà hàng quán ở khu phố cổ này thì đã đóng cửa từ sớm. Cuối cùng, Cố Ỷ vẫn mở túi đồ ăn ra, cầm cự ăn một bữa tối qua loa.

Cô thề, lần này nhất định phải đặt mua một thùng mì gói về dự trữ!

Sáng hôm sau thức dậy, Cố Ỷ chuẩn bị thu dọn để đến bệnh viện xem xét tình hình thì nhận được cuộc gọi từ ứng dụng giao đồ ăn. Đầu dây bên kia là một giọng nữ dịu dàng: "Về khiếu nại hôm qua của quý khách, chúng tôi đã xác minh lại tình hình, đúng là như những gì quý khách phản ánh. Chúng tôi thành thật xin lỗi, và xin được bồi thường cho quý khách một phiếu giảm giá 10 tệ không kèm điều kiện. Quý khách thấy như vậy có ổn không ạ?"

"À?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!