Chương 33: Khách hàng tìm đến

Nhân Nhân khóc một lúc thật lâu mới ngừng lại, cô bé lau nước mắt rồi nói với Cố Ỷ:"Chị ơi, thật ra em còn quen một con ma nữa, hôm qua lúc về ngang bệnh viện thì quen được. Chị ấy nói chuyện với em một lúc, sau khi biết em từng giao dịch với chị, thì cũng muốn làm giao dịch với chị."

"Lúc đó em cũng không biết liên lạc với chị kiểu gì, nên nói với chị ấy địa chỉ tiệm của chị, có thể tối nay chị ấy sẽ đến tìm chị."

Nếu là người bình thường nghe được câu "Tối nay có một con ma sẽ đến tìm mình" chắc sẽ sợ chết khiếp, nhưng Cố Ỷ lại chẳng sợ chút nào, trái lại còn nghĩ: Hồn lực đến rồi!

Cô xoa đầu Nhân Nhân: "Được rồi, chị biết rồi, cảm ơn em." Loại hồn lực này, cô tuyệt đối không từ chối, càng nhiều càng tốt.

Ngay cả chính Cố Ỷ cũng không biết tương lai sẽ ra sao, không có chút khả năng tự vệ thì đúng là không được.

Lần này chia tay với Nhân Nhân, cô bé không níu kéo cô nữa, chỉ vẫy tay chào tạm biệt.

Tối nay về trễ, các tiệm cơm đều đã đóng cửa. Sau khi về lại tiệm vàng mã, Cố Ỷ gọi đồ ăn ngoài rồi ngồi ở tầng dưới bắt đầu chuẩn bị đạo cụ, chính là những gì Trần Tư Nam đã dạy cô.

Nhưng đạo cụ không dễ làm như vậy, giấy vàng mã có thể chứa đựng hồn lực cũng không thể làm một lần là thành. Lần này cô ngồi tĩnh tâm trên ghế, từ từ gấp giấy vàng mã, từ từ truyền hồn lực vào, nhưng chỉ trong chớp mắt, hình nhân giấy biến thành tro đen. Lúc ấy Cố Ỷ mới hiểu ra, lần thành công tối hôm qua đúng là hiếm có.

Có thể nói là vận may chó gặm mới gặp được.

Cố Ỷ thất bại liên tiếp, không biết đã tốn bao nhiêu tờ giấy rồi, cuối cùng bất đắc dĩ phải gọi video cho Trần Tư Nam.

Trần Tư Nam ở đầu bên kia trợn mắt: "Sao có thể dễ dàng thành công được? Nếu dễ thế thì ai cũng làm thiên sư bắt ma cả rồi. Mấy chuyện này ấy hả, thiên phú, nghị lực, nỗ lực – thiếu cái nào cũng không được. Giờ chị học mấy cái này cũng được xem là thanh niên lớn tuổi rồi, nhìn ba sư huynh của tôi đi, học từ nhỏ đến giờ vẫn chưa hiểu nổi cách nhập môn..."

Cậu đang nói dở thì phát hiện Cố Ỷ đã làm ra được một hình nhân giấy thành công, thấy cô vui vẻ viết chữ "Ly" bằng bút chu sa lên đó, cậu chớp chớp mắt.

Không hổ là người bạn mà mình chọn, ngày đầu tiên đã làm được nha! Cũng phải thôi, ai bảo mệnh cách của Cố Ỷ âm khí đến vậy!

Làm xong một hình nhân giấy nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, Cố Ỷ định làm tiếp, vừa làm vừa trò chuyện với Trần Tư Nam. Nói giữa chừng, cô đưa ra yêu cầu của mình: "Nhóc có thể giúp chị thu con ác quỷ trên người Lý Diễm Hồng được không? Giá cả thế nào cũng được."

Trước đây cô không tìm Trần Tư Nam là vì đã xem bảng giá của cậu, giá đó làm cô giật cả mình. Cô học pháp thuật là vì muốn tiết kiệm tiền và bảo vệ bản thân.

Nhưng nghề nào cũng vậy, từ nhập môn đến thành thạo đều cần thời gian. Cố Ỷ mà nghĩ chỉ cần vài ngày là có thể tự gánh vác một mình thì đúng là mơ giữa ban ngày.

Lúc trước cô còn nghĩ mình có thể tự lo liệu, giờ thì lại thấy... nếu thật sự không được, vẫn nên nhờ người giúp thì hơn. Nhìn tình trạng điên loạn của Lý Diễm Hồng bây giờ, không chừng lúc nào đó sẽ bị bắt trước mất. Đến lúc ấy, cô phải làm sao thực hiện lời hứa với Nhân Nhân?

Khương Tố Ngôn vốn chẳng muốn đến đồn cảnh sát, nếu cô đưa Nhân Nhân đến đó, nhỡ đâu Nhân Nhân bị hồn phi phách tán thì phải làm sao?

Cố Ỷ lúc nói ra lời này đã chuẩn bị tinh thần bị Trần Tư Nam "chém đẹp" một khoản. Nhưng cô không ngờ Trần Tư Nam lại lắc đầu: "Trừ khi chị có thể dẫn Lý Diễm Hồng đến trước mặt tôi, nếu không tôi không thu phục được con ác quỷ đó."

Trên trán Cố Ỷ hiện ra một dấu hỏi lớn, động tác gấp hình nhân giấy trên tay cũng chậm lại: "Tại sao?"

Trần Tư Nam thở dài: "Chị nhìn xem tôi mới bao nhiêu tuổi, đạo hạnh làm gì đã cao siêu như vậy. Sư phụ và các sư huynh của tôi đúng là bị tôi khắc chết thật đấy, nhưng chị có biết họ chết như thế nào không? Tất cả đều chết vì bảo vệ tôi, bị quỷ hại chết cả. Mà ngay cả sau khi chết, họ cũng chưa từng từ bỏ việc bảo vệ tôi. Bài vị thờ ở đạo quán Thanh Sơn có khả năng khắc chế tự nhiên với lũ quỷ quái, nhưng phạm vi bảo vệ tôi chỉ giới hạn trong vòng một, hai cây số.

Ra khỏi phạm vi đó, còn chưa kịp tới chỗ Lý Diễm Hồng là tôi đã bị mấy con quỷ khác ăn thịt rồi."

"Chị là món đại bổ đối với đám quỷ, tôi cũng thế. Nếu chị có thể đưa Lý Diễm Hồng tới đạo quán Thanh Sơn, tôi có thể dựa vào sự che chở của đạo quán mà dễ dàng trừ khử con quỷ đó. Nhưng nếu chị bắt tôi rời khỏi khu vực đó... thì khỏi bàn nữa, không có cửa đâu, cáo từ."

Cố Ỷ lúc này mới biết còn có lý do như vậy. Thôi được, vậy thì bắt Lý Diễm Hồng áp giải tới đạo quán Thanh Sơn vậy...

Cô còn định nói thêm vài câu với Trần Tư Nam, nhưng không ngờ cậu ta thực sự cáo từ rồi, bởi vì cậu ta là học sinh cấp hai, vẫn phải đi học. Trần Tư Nam sắp thi rồi.

Cố Ỷ im lặng. Có lẽ đây chính là chuyện mà bất kỳ học sinh nào cũng phải trải qua.

Đến lúc này, Cố Ỷ mới sực nhớ ra: sao anh giao hàng vẫn chưa gọi điện cho mình nhỉ?

Thực ra anh giao hàng cũng muốn gọi nhưng không dám. Vẫn là anh chàng giao hàng lần trước, vẫn đang làm nghề giao đồ ăn, và lại nhận được đơn giao từ Cố Ỷ. Nhìn thấy địa chỉ quen thuộc, anh ta tự thôi miên bản thân: "Đây chỉ là ảo giác, không phải thật đâu," rồi mới run rẩy xách đồ ăn lên chiếc xe điện rồi lên đường.

Lần này không có chuyện gì xảy ra, anh ta thuận lợi đến trước số 4-14 phố cổ. Vừa đến trước cửa, đã thấy một người phụ nữ đang đứng đó, quay lưng về phía anh, cũng đang định gõ cửa.

Anh giao hàng lập tức gọi: "Đồ ăn của chị đây!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!