Dưới sự uy hiếp của triệu hồi thú Khương Tố Ngôn của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển đành không cam lòng buông Nhân Nhân ra.
Thực ra tối hôm qua nó đã định ăn Nhân Nhân rồi, nhưng trên người Nhân Nhân lại có khí tức của Khương Tố Ngôn. Nó sợ ra tay quá sớm sẽ bị Khương Tố Ngôn phát hiện rồi quay lại tìm mình gây phiền phức.
Hôm nay nó lại nhịn thêm cả một buổi sáng, nắng chói chang như vậy, lỡ bị cháy nắng thì sao?
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc mặt trời ngả về tây, khí tức của Khương Tố Ngôn trên người Nhân Nhân cũng gần như tan hết, Đầu Rong Biển chuẩn bị ra tay với Nhân Nhân, nhưng chưa kịp nuốt trọn Nhân Nhân vào bụng thì đã bị Cố Ỷ bắt tại trận.
"Tôi không phải là một con quỷ tốt, tôi không nên nhân lúc quỷ gặp nạn mà ra tay..." Dưới yêu cầu của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển bị yêu cầu phải tự kiểm điểm lại chính mình, nhưng mới được hai câu thì nó đã bắt đầu khó chịu: "Bà chủ Cố, cô là con người mà lại can thiệp vào chuỗi thức ăn của quỷ thì có phải không hay lắm không? Cô làm thế sẽ khiến chuỗi thức ăn của quỷ bị rối loạn đấy!"
Khả năng võ miệng của Đầu Rong Biển rõ ràng không mạnh bằng ác quỷ bên chỗ Lý Diễm Hồng, lời nó nói liền bị Cố Ỷ nhanh chóng bắt được sơ hở và phản bác lại: "Đầu tiên thì anh phải là sinh vật cái đã."
Đầu Rong Biển bị nghẹn lời, chỉ có thể lườm Cố Ỷ đầy tức tối, lại quay sang nhìn Nhân Nhân.
Miếng thịt béo đến tận miệng, cứ thế bay mất.
Thấy Đầu Rong Biển đã không còn sức chiến đấu, Cố Ỷ quay sang Nhân Nhân: "Em không sao chứ?"
Nhân Nhân đứng bên cạnh, khẽ gật đầu: "Cảm ơn chị, nhờ chị đến kịp nên em không bị thương gì."
Thấy dáng vẻ của cô bé, Cố Ỷ bỗng thấy nghẹn ngào trong lòng.
Không phải như cô bé nói, cô đã đến trễ rồi. Cô đến quá muộn, Nhân Nhân đã sớm trở thành một hồn ma, bị người ta làm nhục rồi sát hại, cô chẳng hề đến kịp chút nào cả.
Nhưng Cố Ỷ không để suy nghĩ ấy hiện lên nét mặt, cô trò chuyện với Nhân Nhân vài câu, rồi bỗng đổi đề tài: "Nhân Nhân, hôm nay chị đã gặp mẹ em."
Nhân Nhân ngẩng đầu lên, trong mắt chất chứa quá nhiều cảm xúc, có chút sợ hãi, lại có chút hy vọng. Cố Ỷ biết, cô bé đang muốn biết tình hình của mẹ mình hiện giờ ra sao.
Nhưng tình trạng của Lý Diễm Hồng như thế, liệu có thể nói ra không?
Cố Ỷ không muốn nói với Nhân Nhân, không muốn để cô bé biết Lý Diễm Hồng đã làm những gì. Cô không thể phá vỡ hình tượng người mẹ trong lòng Nhân Nhân được.
Cô bỏ qua vài thông tin quan trọng, kể lại tình hình hiện tại của Lý Diễm Hồng cho Nhân Nhân nghe.
"Mẹ em hiện giờ không ổn lắm, sau khi nhận được cuộc gọi của em tối qua, bà ấy trông có vẻ càng tồi tệ hơn, nhìn qua thì có hơi điên loạn."
Cố Ỷ đoán, đây cũng có thể là lý do vì sao sau khi nhận cuộc gọi của Nhân Nhân một ngày, Lý Diễm Hồng lại ra tay với cậu nam sinh thứ hai. Nghe những gì ác quỷ từng dụ dỗ Lý Diễm Hồng nói thì những kẻ tham gia vào chuyện đó không chỉ có hai người, còn có người thứ ba. Thậm chí... có khi còn không chỉ ba người.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Cố Ỷ đã thấy nghẹn lời. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Nhân Nhân, cô vẫn tiếp tục: "Bà ấy rất nhớ em, nhớ em lắm."
"Mẹ em... muốn đưa em về nhà."
Vai Nhân Nhân khẽ run lên, trông cô bé như sắp khóc, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén.
Cố Ỷ đã gặp Lý Diễm Hồng ba lần, chấp niệm của bà ta gần như đập thẳng vào mặt cô, bà ấy chỉ muốn đưa Nhân Nhân về nhà. Bà ta thực ra đã biết Nhân Nhân đã chết, nhưng vẫn luôn hy vọng có thể tìm thấy thi thể của con gái mình.
"Bà ấy nói với chị rằng, còn sống thì phải thấy người, đã chết thì phải thấy xác, dù thế nào... cũng muốn đưa em về."
Cố Ỷ hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất của chuyến đi lần này: "Nhân Nhân, thi thể của em đang ở đâu?"
Nhân Nhân bước lại gần Cố Ỷ, rồi lại đi về phía lan can ven sông. Cố Ỷ đi theo cô bé, bước một bước lên thành lan can bằng đá, nghiêng người nhìn ra bên ngoài.
Nhân Nhân chỉ xuống phía dưới mặt nước: "Thi thể em ở ngay dưới đó. Khi em tỉnh lại, em đang nằm ngay trên xác của mình. Em nghĩ là em bị người ta ném đến đây. Họ nhét em vào một bao tải, bên trong đè rất nhiều đá, còn buộc chặt dây lại. Em từng cố gắng tháo bao tải, ném hết đá đi để nổi lên, nhưng em phát hiện ra mình không thể làm gì cả."
Khương Tố Ngôn ở bên cạnh bổ sung:"Nói chung ma quỷ không thể tác động đến những vật thể trong thế giới hiện thực. Muốn ảnh hưởng đến thế giới thực, chỉ có hai cách: một là nhập vào thân xác người khác, hai là dùng hồn lực. Mà nàng ta thì mới chết không bao lâu, làm sao có thể sử dụng hồn lực được."
Cố Ỷ cho Khương Tố Ngôn điểm tuyệt đối, nói quá chính xác. Nhưng vấn đề là: giờ đã biết được vị trí thi thể của Nhân Nhân, mà Cố Ỷ lại không thể báo cảnh sát được.
Giờ mà gọi điện cho cảnh sát thì biết phải nói thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!