"Lúc chúng ta tới nơi, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, hơi thở không đều, thậm chí còn có dấu hiệu kiệt sức. Mà khi đó cô vừa mới gọi điện cho cô ấy, chưa nói được bao lâu đã cúp máy, chứng tỏ tình huống lúc đó thật sự rất khẩn cấp. Sau đó, chắc chắn cô ấy đã chạy một đoạn, còn có thể đã giằng co với Lý Diễm Hồng. Theo tài liệu trước đó, cô ấy từng học cận chiến từ nhỏ, có lẽ nhờ vậy mà lần này mới may mắn thoát nạn."
Trương Gia Hào vừa đi vừa phân tích với nữ cảnh sát, sau khi đánh dấu mấy điểm then chốt thì mới giao lại tài liệu cho cô ấy.
Trong lúc anh đang đi, một đồng nghiệp khác tiến lại gần, đưa cho anh một chiếc áo khoác cảnh phục. Trương Gia Hào mặc vào xong mới đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào.
Trong phòng thẩm vấn, trên chiếc "ghế sám hối" mà mọi người vẫn hay đùa giỡn gọi thế, đang ngồi một cậu nam sinh khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, một học sinh trung học còn rất trẻ.
Hai tay cậu bị còng vào ghế, đôi mắt hơi đỏ, như vừa mới khóc.
Trương Gia Hào bước vào, đứng trước chiếc bàn đối diện "ghế sám hối", cầm sổ ghi chép lên xem qua vài dòng, rồi đặt lại xuống bàn.
"Đã nghĩ kỹ xem sẽ nói với bọn tôi thế nào chưa?"
Vừa nghe câu hỏi, cậu nam sinh liền kích động: "Tôi đã nói rồi! Tôi hoàn toàn không làm gì Lý Nhân cả! Cậu ấy mất tích, các người đi tìm cậu ấy đi! Tìm tôi làm gì!"
Trương Gia Hào chẳng bị sự kích động của cậu làm ảnh hưởng chút nào, anh rất bình tĩnh nhắc đến hai cái tên. Khi thấy cậu ta sững người, anh mới tiếp tục: "Hai người đó đã bị mẹ của Lý Nhân – Lý Diễm Hồng sát hại dã man. Như cậu đã biết một người trong số họ đã chết cách đây không lâu, còn hôm nay, người còn lại cũng không thoát được. Bọn tôi tìm đến cậu trước Lý Diễm Hồng là để bảo vệ cậu.
Nếu không, cậu mà ở ngoài kia thì giờ cũng giống họ, bị bà ta giết rồi."
"Tốt nhất là cậu hãy nói thật, còn ai tham gia vào việc sát hại Lý Nhân? Mấy người đã chôn cô ấy ở đâu?"
Ánh mắt cậu trai lóe lên sự trốn tránh, nhưng vẫn ngoan cố như vịt chết vẫn còn quẫy: "Mấy người nói gì tôi không hiểu! Tôi muốn về nhà! Tôi vẫn là trẻ vị thành niên! Mấy người không được đối xử với tôi như thế! Tôi muốn gặp mẹ! Gặp bố tôi!"
Trương Gia Hào nhắm mắt lại, cúi đầu, bất giác đưa tay bóp trán. Anh đã vất vả vì vụ án của Lý Diễm Hồng và Lý Nhân suốt mấy ngày nay, mấy đêm liền không chợp mắt. Khó khăn lắm mới có chút tiến triển, mà đối phương lại không chịu hợp tác như thế.
Anh cố nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa. Mắt anh trợn to, bàn tay to lớn đập mạnh xuống tấm chắn nhỏ trước ghế sám hối phát ra một tiếng "rầm" lớn. Anh hét to tên cậu trai trước mặt.
Sau đó, từng câu từng chữ của anh như đạn liên thanh bắn ra, nước bọt văng cả lên mặt cậu trai kia.
"Cậu tưởng tôi muốn bảo vệ cậu à?! Loại cặn bã như cậu, tôi chỉ mong ném ra ngoài để Lý Diễm Hồng tự tay xử lý! Nhưng đây không phải là xã hội lấy bạo chế bạo! Cả cậu lẫn Lý Diễm Hồng đều phải chịu sự phán xét của pháp luật! Dù chưa đủ mười tám, nhưng cậu đã quá mười bốn tuổi! Tôi sẽ đưa cậu ra trước mặt thẩm phán, để ông ta quyết định cậu phải ngồi tù bao nhiêu năm!"
"Người tôi cần bảo vệ không phải là cậu! Là Lý Nhân! Loại cặn bã như cậu, đừng nói là mẹ Lý Nhân, ngay cả tôi cũng muốn trực tiếp..."
"Đội trưởng Trương, bình tĩnh lại!"
"Đội trưởng Trương, có camera giám sát đấy!"
Trông Trương Gia Hào lúc đó như muốn lao lên đánh cậu trai kia một trận. Nhưng chưa kịp ra tay, anh đã bị các cảnh sát khác giữ lại. Trương Gia Hào là một cảnh sát rất giỏi, nhưng vì tính khí nóng nảy mà không ít lần suýt bị đuổi việc.
Sau khi được kéo lại, Trương Gia Hào dần bình tĩnh, tiếp tục thẩm vấn thêm vài câu, nhưng cậu trai kia vẫn ngoan cố không chịu khai.
Loại trẻ con này còn khiến Trương Gia Hào thấy phiền phức hơn cả người lớn.
Chúng dựa vào việc mình còn nhỏ, còn chưa đủ tuổi thành niên, tưởng rằng pháp luật không làm gì được. Lại còn tin vào cái gọi là "nghĩa khí huynh đệ", cho rằng khai ra người khác là phản bội, nên nhất quyết không chịu nói thật.
"Không thấy quan tài thì không đổ lệ."
Trương Gia Hào nhanh chóng tra hỏi chi tiết về ngày Lý Nhân gặp chuyện, từ việc cậu trai lúc mấy giờ ở đâu, đi với những ai... chỉ cần một sơ hở, anh lập tức tóm lấy.
Chỉ cần đụng đến chuyện gì có liên quan một chút, cậu thiếu niên kia sẽ lập tức nói: "Tôi có quyền giữ im lặng."
Hoặc không thì lại là: "Tôi không nhớ nữa."
Điều đó gây ra rất nhiều khó khăn cho quá trình thẩm vấn của phía Trương Gia Hào. Thế nhưng Trương Gia Hào vốn lão luyện, giàu kinh nghiệm, cuối cùng vẫn moi ra được manh mối từ mấy câu trả lời ít ỏi kia: "Đi."
Vừa ra khỏi cửa, Trương Gia Hào lập tức dẫn theo một nhóm người tiếp tục đi điều tra. Họ nhất định phải tìm được những người còn lại trước khi Lý Diễm Hồng ra tay.
Đám cảnh sát này gần như đã lật tung cả thành phố Lễ Phong lên mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của Lý Nhân. Điều đó chứng tỏ thi thể Lý Nhân tuyệt đối không nằm trong nội thành Lễ Phong. Nhưng cũng phải nghĩ đến, chỉ là một nhóm học sinh cấp ba, làm sao có thể mang xác đi quá xa được? Câu trả lời rõ ràng: nếu không phải họ giấu kỹ, thì chắc chắn là có người lớn giúp sức, mang thi thể đi xa và chôn giấu ở nơi nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!