Chương 3: Cô gia, đang đợi ngài đấy

Tiếng chuông đáng ghét ấy có lẽ đã bị hành vi ngoan cố và bướng bỉnh của hai người họ chọc giận đến phát điên. Tóm lại, tiếng chuông cứ quấy rầy họ một lúc lâu, cuối cùng mới chịu biến mất khỏi tai họ.

Khoảnh khắc cảm giác được cơ thể mình lấy lại quyền kiểm soát, Cố Ỷ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cơ thể đã phản ứng trước cả đầu óc. Đây là một con hẻm khá tồi tàn, dù mặt đất được lát đá xanh, nhưng hai bên hẻm có không ít mái ngói đã rơi xuống.

Những mảnh ngói vỡ nằm rải rác trên mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, có mảnh còn sắc bén đến mức đáng sợ. Cố Ỷ đã dán mắt nhìn một mảnh ngói trong số đó từ lâu, nên ngay khi cơ thể vừa có thể cử động trở lại, cô lập tức nhặt lấy mảnh ngói ấy lên khỏi mặt đất.

Nhanh như chớp, Cố Ỷ dùng mảnh ngói đâm xuyên qua chiếc lưỡi ướt mềm của bóng người cao gầy kia, rồi cắm nó vào kẽ đá xanh lát đường.

Khuôn mặt của bóng người cao gầy bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có hai hốc mắt đen ngòm lộ ra. Cố Ỷ không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn, nhưng theo bản năng lại cảm thấy hắn chắc chắn đang rất đau lòng.

Dù sao thì mới nãy họ còn kề vai sát cánh, vậy mà chỉ trong chớp mắt, Cố Ỷ đã lập tức xóa tên hắn khỏi danh sách "người một nhà", nói đánh là đánh, chẳng hề nể nang gì. Tình cảm ư? Không tồn tại.

Làm xong việc đó, Cố Ỷ không quay đầu lại mà lập tức quay người bỏ chạy, lao thẳng về phía đầu bên kia của con hẻm. Vất vả lắm mới thoát khỏi bóng người cao gầy cùng đám yêu ma quỷ quái kia, cô bắt đầu cẩn thận thăm dò nơi quái dị này.

Dù thế nào đi nữa cũng không thể cứ ở lại đây mãi, nhỡ đâu lại đụng độ đám yêu quái vừa rồi thì sao? Ít nhất cũng phải tìm một chỗ nào đó an toàn hơn chứ!

Nhưng ở đây, những nơi an toàn lại hiếm hoi đến mức đáng thương, đi vài bước là có thể gặp mấy sinh vật trông kỳ dị, chẳng giống con người chút nào. May mà Cố Ỷ thân thủ nhanh nhẹn, có thể né tránh đám quái vật kỳ quặc kia.

Nói đến đây, Cố Ỷ không thể không cảm ơn bố mẹ mình.

Bố mẹ cô là người đam mê thể thao, cũng rất thích du lịch. Nếu không phải vậy thì đã chẳng tự lái xe lên núi tuyết rồi mất tích. Từ nhỏ, bố mẹ cô đã cùng cô luyện tập đủ loại hình vận động, bao gồm nhưng không giới hạn ở: leo núi, leo vách đá, cận chiến.

Những sở thích này, đối với một người luôn muốn trở thành một tiểu thư dịu dàng như Cố Ỷ, thực sự vừa vô dụng vừa thừa thãi, suốt hai mươi năm chẳng có dịp dùng đến.

Nhờ khuôn mặt xinh đẹp đến mức kinh diễm lòng người, Cố Ỷ từ nhỏ đã có rất nhiều "hộ hoa sứ giả", nam nữ già trẻ gì cũng bị cô thu phục. Gần như chẳng ai có ý định ra tay làm hại cô, dẫn đến việc bao nhiêu kỹ năng học được từ nhỏ đều không có đất dụng võ.

Cô chưa từng nghĩ, những kỹ năng tưởng như vô dụng đó lại có công dụng vào lúc này.

Dù sao thì mấy con yêu quái này cũng đâu quan tâm đến việc cô xinh đẹp hay không mà buông tha. Biết đâu trong mắt chúng, cô lại giống như một con quái vật xấu xí thì sao?

Quay lại chuyện chính, cũng may nhờ có những kỹ năng mà Cố Ỷ suýt chút nữa quên mất ấy, cô mới có thể phản ứng thần tốc khi đối mặt với bóng ma cao gầy ban nãy, cũng mới có thể thận trọng né tránh đám quái vật kia để đến được một nơi tạm thời xem như là an toàn.

Phải, bây giờ Cố Ỷ đang ở một nơi mà cô cảm thấy còn tạm ổn.

Dường như đây là một căn nhà của một gia đình giàu có. Chỉ nhìn từ bên ngoài đã thấy khác hẳn với những ngôi nhà khác: tường còn nguyên vẹn, không có mảng nào bị bong tróc, mặt đất trước cửa cũng không hề có mảnh ngói vỡ nào.

Trước đó, Cố Ỷ đã nằm rạp trên cửa nhìn qua khe cửa thật lâu, xác nhận trong sân không có con quái vật nào cả.

Lúc đó, nơi đầu hẻm lại có một bóng đen lóe qua, dường như đang định vào hẻm, cô không có thời gian chần chừ nữa, chỉ có thể lật người trèo qua cửa vào trong sân. Bên trong sân yên tĩnh không một tiếng động, chẳng có thứ gì cả, khiến Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Cố Ỷ đưa mắt nhìn một vòng quanh sân, nơi này trông giống như hậu viện của một gia đình quyền quý thời xưa, chuyên dùng để nuôi ngựa. Cô còn nhìn thấy một chuồng ngựa, trong góc chuồng ấy vẫn còn rơm khô được trải lên, nhìn khá sạch sẽ.

Cố Ỷ suy nghĩ một chút, rồi đi về phía đống rơm và chui vào, chôn mình giữa đống rơm ấy.

Đống rơm này rất sạch, ngồi lên cảm giác cũng không tệ, chỉ là có vài cọng rơm chọc vào người hơi ngứa, nhưng nhìn chung vẫn thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi bệt xuống đất.

Hơn nữa, cô còn đắp rơm từng lớp lên phía trước người, trốn ở bên trong, cảm giác an toàn khỏi phải nói.

Huống hồ như vậy cũng khó bị đám yêu ma quỷ quái ngoài kia phát hiện ra.

Cố Ỷ chậm rãi thở ra một hơi, cả người thả lỏng.

Hôm nay cô đã làm việc cả một ngày, người mệt rã rời. Trải qua những chuyện kinh hãi trước đó khiến dây thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng như dây đàn, giờ đột ngột được buông lỏng, khiến đầu óc cô bắt đầu lâng lâng, chỉ muốn ngủ.

Cố Ỷ biết rõ lúc này mình không nên ngủ, cũng không thể ngủ, nếu ngủ quên rồi, không chừng khi tỉnh dậy đã bị người ta đặt lên bếp, đun nước chuẩn bị nấu canh rồi.

Nhưng biết thì biết, buồn ngủ vẫn là buồn ngủ.

Cô gật gù cố gắng cầm cự thêm hơn nửa tiếng, cuối cùng vẫn không chịu nổi, nửa tỉnh nửa mê mà thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!