Chương 29: Ta muốn nàng tự nguyện

Mặc dù bây giờ đang là tháng Bảy trời nóng như đổ lửa, nhưng vì có Khương Tố Ngôn ở đây nên nhiệt độ xung quanh lập tức như hạ xuống mấy độ. Lúc này Cố Ỷ chẳng những không thấy nóng, mà ngược lại chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Ở cạnh một con quỷ, nhiệt độ thực sự rất thấp, cứ nhìn Lý Diễm Hồng là biết.

Cố Ỷ thấy bà ta mỗi lần xuất hiện là ăn mặc càng ngày càng dày, cho đến giờ đã khoác lên cả áo bông dày cộp, có thể tưởng tượng được quỷ dữ kia mang theo cái lạnh đáng sợ đến mức nào.

Mà cái lạnh của Khương Tố Ngôn còn hơn cả ác quỷ kia, chưa cần đến gần khí lạnh đã tràn đến, có lẽ không nên gọi là "khí lạnh", phải gọi là "quỷ khí" mới đúng.

Thế mà trong tình huống như vậy, vậy mà vẫn có một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Cố Ỷ lăn xuống rồi rơi xuống đất.

"Ngươi khẩn trương cái gì?"

Cố Ỷ còn chưa kịp mở miệng, Khương Tố Ngôn đã tự nói tiếp: "Ngươi sợ ta bị nó thuyết phục, trơ mắt nhìn ngươi chết ngay trước mặt mà không động lòng? Ngươi sợ ta thật sự giống như lời nó nói, muốn đưa ngươi xuống đó?"

Lời lẽ Khương Tố Ngôn tuy sắc bén nhưng lại khiến trái tim vốn đang treo lơ lửng trong cổ họng của Cố Ỷ rơi trở lại vào trong lòng. Ngược lại, ác quỷ vừa rồi còn tưởng mình sắp chiến thắng thì lại rơi vào hoảng loạn.

Nó muốn kéo Lý Diễm Hồng bỏ chạy, nhưng cả hai đều đang bị bao phủ trong làn sương mù đen kịt, hoàn toàn không nhúc nhích nổi. So với Khương Tố Ngôn, nó quá yếu.

Lúc này Cố Ỷ cũng không còn tâm trí lo cho Lý Diễm Hồng hay ác quỷ kia nữa, áp lực Khương Tố Ngôn mang đến còn lớn hơn nhiều.

Cố Ỷ không định nói dối, nói dối vào lúc này chẳng có lợi gì cho cô cả, dù cô cũng biết nếu mình không nói dối thì có thể khiến Khương Tố Ngôn càng thêm không vui.

Nhưng cô vẫn chọn chủ động tấn công, dù gì thì so với việc Khương Tố Ngôn bị "thuyết phục bằng mồm" rồi quyết định đưa cô đi, thì việc nàng ấy còn chịu nói chuyện với cô rõ ràng là chuyện tốt hơn rất nhiều.

Điều đáng sợ nhất chính là hoàn toàn không thể giao tiếp, nếu Khương Tố Ngôn đã quyết định, thì chắc chắn sẽ đưa cô xuống đó. Hơn nữa, nghe giọng nói của nàng ấy thì rõ ràng chưa thật sự quyết định đưa cô xuống âm phủ.

"Đúng, em sợ." Cố Ỷ thẳng thắn thừa nhận.

Thẳng thắn đến mức có chút lưu manh. Giây phút này, Cố Ỷ như tìm lại được năng lực nói chuyện của mình, không còn là cô gái bị đè ép đến không nói nên lời trước bậc thầy diễn thuyết bằng mồm nữa, cô nói nhanh, nói liền mạch không ngừng nghỉ.

"Bởi vì chị chưa từng cho em cảm giác an toàn, chị cứ dọa em mãi!"

Từng từ của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn đều nghe hiểu, dù gì thì những ngày qua cũng không phải xem phim truyền hình vô ích. Cô nhớ như đã từng nghe mấy câu kiểu này trong một bộ phim nào đó. Nhưng nửa câu sau khiến Khương Tố Ngôn khẽ nhíu mày: "Ta dọa ngươi lúc nào?"

"Có dọa sao không! Hôm ở chỗ Trần Tư Nam đó! Chị còn quấn tay quanh cổ em nữa! Rồi còn cả tối qua, chị treo ngược người trên trần nhà! Đó là cảnh kinh điển trong mấy phim ma phim kinh dị đó! Chị còn nói là chị không dọa em nữa?"

Nhắc đến chuyện tối qua, Khương Tố Ngôn mới chợt nhớ ra, hình như đúng là nàng có treo ngược người trên trần nhà để nói chuyện với Cố Ỷ, nhưng lúc đó nàng không có ý định dọa cô ấy, chỉ là cảm thấy như vậy thì nói chuyện tiện hơn thôi.

Thấy Khương Tố Ngôn nhất thời không biết đáp lại ra sao, Cố Ỷ nói nhanh hơn: "Chị như thế thì làm sao em tin chị được? Làm sao không sợ cho được? Nếu chị nói rõ ngay từ đầu rằng chị sẽ không đưa em đi, chắc chắn em sẽ tin chị!"

Cố Ỷ cảm thấy trời lại sáng, mưa cũng tạnh, mình lại có thể nhảy nhót được rồi. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức vui vẻ trở lại, cái miệng nhỏ cũng hoạt động liên tục.

Khương Tố Ngôn nhẫn nại nghe cô nói một lúc, đợi cô nói xong thì mới lên tiếng: "Giết họ nhé?"

Họ ở đây đương nhiên là nói đến Lý Diễm Hồng và con ác quỷ. Nghe vậy, Lý Diễm Hồng không phản ứng gì quá lớn, chỉ ngẩng đầu nhìn Khương Tố Ngôn. Còn con ác quỷ thì phản ứng cực kỳ dữ dội.

"Khoan đã! Đừng ăn tôi!"

Nó nhận ra Khương Tố Ngôn căn bản không hề lay động, còn Lý Diễm Hồng thì lại như chết lặng. Nó lập tức kích hoạt kỹ năng miệng của mình, nhắm vào Lý Diễm Hồng là thao thao bất tuyệt: "Mau nghĩ đến con gái bà đi! Bà còn chưa gặp lại con bé mà! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bà không định đưa con gái về nhà sao?! Còn nữa! Bà còn chưa báo thù xong!

Chết thế này bà cam tâm à?!"

Ánh mắt trống rỗng của Lý Diễm Hồng lập tức thay đổi, con gái của bà chính là điểm yếu chí mạng. Bà không cam lòng chết dưới tay Khương Tố Ngôn như vậy, bắt đầu vùng vẫy.

Lý Diễm Hồng vùng vẫy thậm chí còn mạnh hơn con ác quỷ kia, Cố Ỷ có thể thấy rõ luồng hồn lực trên người Lý Diễm Hồng chảy về phía con ác quỷ. Sau đó, sức vùng vẫy của ác quỷ cũng trở nên mãnh liệt hơn trước.

Nó đang hút hồn lực của Lý Diễm Hồng.

Cố Ỷ lập tức nhận ra điều này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!