Làm sao mới có thể kiếm được hồn lực?
Trước đây, mặc dù Cố Ỷ không biết lấy hồn lực từ đâu, nhưng cô cũng chưa từng quá lo lắng về vấn đề này. Dù sao bên cạnh cô còn có một "đại gia" như Khương Tố Ngôn, mà Khương Tố Ngôn cũng sẵn sàng cho cô mượn hồn lực để chơi đùa. Nhưng hôm nay, sau khi nghe Trần Tư Nam nói rằng hồn lực mượn từ quỷ sẽ mang lại vận xui, thậm chí nặng hơn có thể dẫn đến tai họa đổ máu, Cố Ỷ mới thực sự đau đáu suy nghĩ: tốt nhất là đừng mượn của Khương Tố Ngôn nữa.
Trần Tư Nam nói rất có lý, nếu làm giao dịch thì đồ vật đến tay bạn sẽ là của bạn. Nhưng nếu là đi mượn, thì xin lỗi, sớm muộn gì cũng phải hoàn trả.
Mà Khương Tố Ngôn dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Cố Ỷ, khẽ nở một nụ cười với cô.
Khương Tố Ngôn môi đỏ răng trắng, nụ cười rạng rỡ, nhưng lại ẩn chứa sát khí mà đến cả Cố Ỷ cũng có thể nhìn thấy: "Nếu phu quân muốn hồn lực, thì cứ mượn của ta là được rồi."
Cố Ỷ vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần đâu."
Cô kiên quyết từ chối cám dỗ ấy, mang theo nỗi nghi hoặc mà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dù trong đầu vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng đêm nay Cố Ỷ ngủ rất ngon. Một phần là vì ban ngày đi bộ quá nhiều, phần khác là do cuối cùng vấn đề cũng có hướng giải quyết: chỉ cần có được hồn lực, rồi luyện thêm vài chiêu, cô có thể trục xuất con ác quỷ đang bám theo người phụ nữ trung niên kia.
Chỉ là Cố Ỷ không ngờ rằng, còn chưa kịp ra tay thì người phụ nữ trung niên ấy đã gây chuyện trước. Sáng hôm sau khi đến trường, đang học giữa chừng thì cô bị giáo vụ gọi ra ngoài.
Cố Ỷ chẳng hiểu gì cả, mà giáo vụ cũng không giải thích, chỉ dẫn cô đến văn phòng.
Sau khi hai người bước vào, giáo vụ còn tiện tay khóa trái cửa. Cố Ỷ càng thêm nghi hoặc, bởi vì trong văn phòng lúc này có hai cảnh sát, một nam một nữ đang ngồi trên ghế sô
-pha.
Thấy cô bước vào, người cảnh sát mở lời: "Bạn học Cố Ỷ, đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi."
Phản ứng đầu tiên của Cố Ỷ là: "Có manh mối về ba mẹ tôi rồi sao?" Cùng với câu hỏi ấy, ánh mắt cô lập tức sáng rực lên.
Thực ra trong khoảng thời gian bố mẹ mới mất tích, việc cảnh sát tìm cô là chuyện rất thường xuyên, nên Cố Ỷ không hề sợ cảnh sát đến tìm, ngược lại còn sợ họ không đến.
Cảnh sát đến, có khi là có tin tức. Nhưng nếu họ không đến nữa, vậy thì có thể là chẳng có chút tin tức nào cả.
Chỉ là hai viên cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng nữ cảnh sát lắc đầu: "Lần này đến tìm em không phải vì chuyện của bố mẹ em, mà là vì việc khác."
Nghe đến đây, rõ ràng sắc mặt Cố Ỷ trầm xuống, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, hỏi: "Là chuyện gì vậy ạ?"
Cảnh sát trước tiên mời Cố Ỷ ngồi xuống, đợi cô ngồi đối diện họ thì nam cảnh sát có ý định yêu cầu giáo vụ ra ngoài. Không ngờ giáo vụ lại ngồi luôn xuống cạnh Cố Ỷ.
"Đây là học sinh của tôi, hiện tại bố mẹ em ấy mất tích, tôi có trách nhiệm chăm sóc."
Cố Ỷ nhìn giáo vụ với ánh mắt cảm kích, người kia khẽ gật đầu với cô, ra hiệu cứ yên tâm.
Cảnh sát cũng không tiện nói gì thêm, dù sao lần này cũng chỉ là đến hỏi chuyện mà thôi, nên cũng thuận theo.
Thật ra lúc nãy cái vẻ cảm kích của Cố Ỷ cũng chỉ ba phần thật, bảy phần diễn. Tuy cô thực lòng biết ơn giáo vụ, nhưng cũng không đến mức xúc động như thế. Dù vậy, từ trước đến nay giáo vụ đã giúp cô không ít việc, lòng cảm kích của cô cũng là thật.
Nhưng rất nhanh sau đó, những gì nữ cảnh sát nói đã hoàn toàn chiếm lấy sự chú ý của Cố Ỷ, khiến cô không còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác nữa.
"Chúng tôi đến chủ yếu là để hỏi em về người tên Lý Diễm Hồng." Nữ cảnh sát vừa nói vừa lôi một tấm ảnh ra từ tập hồ sơ, Cố Ỷ chỉ nhìn lướt qua là biết ngay người này chính là người phụ nữ trung niên mà cô luôn canh cánh trong lòng.
"Dì ấy sao rồi ạ?"
Hai viên cảnh sát liếc nhau, cuối cùng vẫn là nữ cảnh sát mở lời: "Thật ra vốn không nên nói ra lúc này, bởi vì vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng hiện giờ bà ta cực kỳ nguy hiểm, nên xem như chúng tôi cảnh báo em một tiếng. Bà ta hiện là nghi phạm giết người đang bị truy nã. Bà ta đã giết một nam sinh trung học, mà thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Trước đây bà ta đã từng tiếp xúc với em hai lần, lần gần nhất lại còn vào ban đêm.
Lần này chúng tôi tìm đến là muốn hỏi rõ tình hình đó, hy vọng em có thể kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong hai lần gặp gỡ bà ta."
Cố Ỷ lập tức trầm mặc. Cô không biết nên giải thích thế nào với cảnh sát: nếu cô kể thật rằng người phụ nữ trung niên kia bị quỷ ám, mà bản thân cô cũng có vấn đề tương tự, thì có khả năng cao cô sẽ bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng mà bịa chuyện ngay lúc này thì lại rất khó, không dễ gì mà dựng nên một lời nói dối hoàn hảo, không sơ hở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!