Chương 22: Mệnh tôi cứng

"Bao nhiêu?"

Giọng của Cố Ỷ rất bình tĩnh, chuyện đòi tiền vốn đã nằm trong dự liệu của cô. Dù sao thì sống trên đời, làm gì có chuyện không cần tiền? Có câu: "Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng (Thiên hạ tất bật, bận rộn đều vì lợi mà đến, thiên hạ rối ren, hỗn loạn đều vì lợi mà bôn ba

- Sử Ký). Câu này Cố Ỷ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.

Chỉ là, một cậu bé mới mười mấy tuổi ngồi đối diện mình, trông còn thấp hơn cô một cái đầu, vậy mà lại rất điềm nhiên nói ra những lời như vậy, Cố Ỷ vẫn cảm thấy có chút không thật.

Cậu bé móc điện thoại trong túi ra, vừa lấy vừa nói với Cố Ỷ: "Chị đừng vội, để tôi lật bảng giá cái đã, hình như tôi chưa từng ghi rõ giá dạy đạo thuật là bao nhiêu... Chị hiểu mà, nghề bọn tôi chủ yếu là trừ tà cho người khác, đừng thấy tôi nhỏ tuổi, chứ bản lĩnh thật không nhỏ đâu. Ở Lễ Phong này, không ít nhà giàu đều từng làm ăn với tôi."

Cậu lật xong điện thoại, lấy ra một tấm ảnh đưa cho Cố Ỷ xem. Cố Ỷ liếc sơ qua, đúng thật là bảng giá. Từ cầu phúc thường ngày đến trừ tà cụ thể, rồi đủ loại đạo cụ đều có mức giá tương ứng, chỉ là đúng thật chưa ghi giá dạy học: "Vậy nhóc định lấy bao nhiêu?"

Cậu bé mở miệng, hét giá cao nhất có thể: "Năm vạn đi."

Cố Ỷ lập tức đứng dậy: "Cáo từ."

Năm vạn? Đây là muốn vét sạch tài sản của cô à!

Cố Ỷ lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Cho dù có, cũng không thể dễ dàng đưa cho cậu bé, đưa rồi cô còn sống kiểu gì?

Cô đứng dậy quá dứt khoát, chẳng chút lưu luyến, khiến cậu bé vội vàng giả bộ ho khan một tiếng: "Chị đừng vội! Giá cả có thể thương lượng mà! Không được thì tôi lấy giá hữu nghị, coi như làm bạn!"

"Giá hữu nghị là bao nhiêu?"

"Năm ngàn."

Cố Ỷ lại ngồi xuống, cảm thấy còn có thể ép giá thêm.

Cậu bé đúng là cậu bé, không chỉ đạo hạnh trừ tà chưa đủ cao, mà kỹ năng làm ăn cũng chưa tới nơi tới chốn. Vòng đầu tiên đã giảm giá còn một phần mười, sau đó chắc chắn còn có thể tiếp tục hạ.

Cậu bé nói muốn làm bạn, quả nhiên ra vẻ thân thiện hơn hẳn.

"Tôi tên là Trần Tư Nam, năm nay mười ba tuổi, bát tự rất cứng, hoàn toàn thuộc tính Dương." Cậu bé giới thiệu sơ qua về bản thân, thậm chí còn nói rõ cả trường học, khối lớp, tên lớp. Ngôi trường đó cũng ở gần đây, lúc trước Cố Ỷ đi xe buýt còn từng thấy qua, cách đây chỉ một trạm xe, chắc bình thường cậu bé đạp xe là đến nơi.

"Chị tên là Cố Ỷ, hai mươi tuổi." Tuy cảm thấy Trần Tư Nam còn non tay trong việc làm ăn, nhưng Cố Ỷ cũng bằng lòng kết bạn với cậu, nên nói luôn thông tin của mình. Cô còn tò mò về chuyện bát tự cứng cỏi của Trần Tư Nam: "Bát tự của nhóc sao lại cứng vậy?"

Trần Tư Nam trầm mặc một lát rồi mới nói: "Chị thấy cái đạo quán của tụi tôi rồi chứ?"

"Thấy rồi."

"Thấy ba sư huynh còn sót lại của tôi rồi chứ?"

"Cũng thấy rồi."

"Những người chị không thấy, đều bị tôi khắc chết rồi."

Cả hai hỏi đáp qua lại, không khác gì đang tung hứng như diễn tấu hài. Chỉ là, những lời nói ra lại khiến Cố Ỷ sững sờ.

Trước đây cô vốn không tin mấy thứ này, nhưng giờ thì không thể không tin dù gì cũng có kinh nghiệm bản thân bày ra đó còn gì. Khương Tố Ngôn nói cô chiêu âm, cô đúng thật chiêu âm mà.

Giờ Trần Tư Nam lại nói mấy người trong đạo quán đều bị cậu ta khắc chết, Cố Ỷ cũng chẳng thấy cậu nói đùa.

Cố Ỷ không tự chủ nuốt nước miếng, sau đó mới hỏi: "Cứng cỏi vậy luôn hả?"

Trần Tư Nam thở dài: "Đúng thế, bát tự của tôi cứng vậy đấy. Vừa sinh ra đã khắc cha mẹ, bị dì gửi vào đạo quán. Sau đó cả đạo quán bị tôi khắc đến mức giờ chỉ còn lại ba người. Tôi cũng không dám kết bạn, từ nhỏ hễ ai làm bạn với tôi là gặp xui xẻo. May là giờ tôi có một người bạn rồi, đó chính là chị."

Giọng điệu của Trần Tư Nam rất bình thường, nhưng trong tai Cố Ỷ lại như đang nói: người tiếp theo chính là chị đó.

"Nhóc không sợ khắc chết chị à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!