Chương 21: Có thể, nhưng phải trả tiền

Cố Ỷ giằng co với nhà sư hơn hai mươi phút, cuối cùng nhà sư cũng chịu thua mà trả lại tiền cho cô.

Cố Ỷ người này đúng là mặt dày thật. Trước đây do bị chuyện của người phụ nữ trung niên ám ảnh suốt một thời gian, lại đúng vào kỳ thi nên cô rất mệt mỏi. Bị nhà sư chèo kéo một hồi, đầu óc choáng váng, cô nhất thời bị kích động mà mua luôn bùa trừ tà.

Nhưng Cố Ỷ là người nghèo. Nếu lá bùa đó thật sự có tác dụng thì cô cũng không nói gì, vấn đề là nó chẳng có tí hiệu quả nào với Khương Tố Ngôn cả, vậy thì mấy cái khác càng không cần phải nghĩ đến, nhất định phải được hoàn tiền!

Đó là 200 tệ đấy! Với tính cách keo kiệt của Cố Ỷ, số tiền này ít nhất cũng đủ cô sống hơn một tuần. Buổi sáng cô ăn sáng hết 6 tệ, trưa ăn ở căn tin trường hết tầm 12 tệ, buổi tối đi tiệm ăn cũng không tốn mấy. Tính sơ sơ mỗi ngày chỉ khoảng 30 tệ.

Hai trăm tệ!

Cố Ỷ chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xót ruột.

Liên quan đến chuyện ăn ở cả tuần liền, Cố Ỷ dốc hết sức lực, cuối cùng làm cho nhà sư phát phiền mà trả lại 200 tệ cho cô.

Sau khi nhận lại tiền, Cố Ỷ nhanh tay nhét trả túi gấm vào tay nhà sư, rồi không quay đầu lại mà chạy biến.

Đợi cô đi rồi, nhà sư cầm túi gấm trong tay, nhìn 200 tệ vừa tới tay đã không cánh mà bay, còn lầm bầm sau lưng cô: "Không có tiền thì đừng tới đây, xui xẻo thật."

Vừa dứt lời, đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng cười lạnh lẽo: "Hừ."

Kèm theo đó là một luồng gió lạnh thốc từ cổ áo sau lưng ông ta vào. Luồng khí lạnh ấy giữa thời tiết này lại đặc biệt rõ ràng, như có ai nhét một cục đá vào trong áo, khiến toàn thân ông ta run lên.

Nhà sư lập tức quay đầu lại, định tìm xem tiếng phụ nữ đó phát ra từ đâu, nhưng chẳng thấy ai cả. Ông ta khựng lại, giơ tay lên nhìn thì thấy da gà nổi khắp cánh tay.

Ông siết chặt túi gấm trong tay, nhớ lại câu nói vừa rồi của cô gái kia.

Cô nói: "Tôi cho con quỷ nhập vào tôi xem thử rồi, chị ta không có phản ứng gì cả."

Nhà sư nuốt nước miếng, lẩm bẩm niệm: "Nam mô A Di Đà Phật..."

Trong khi đó Cố Ỷ lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô hoàn toàn không biết Khương Tố Ngôn vừa lén lút chơi xấu sau lưng mình. Cô lên xe buýt, nhìn điện thoại, chuẩn bị đến ngôi chùa thứ hai.

Lần này cô không bị nhà sư lừa nữa. Trước khi hỏi Khương Tố Ngôn, cô đã tự mình phán đoán xem đồ vật đó có chứa chút hồn lực nào không. Nếu hoàn toàn không có, thì khỏi cần hỏi nhiều, chắc chắn là đồ bịp bợm.

Đáng tiếc là, Cố Ỷ đã ghé liên tiếp ba bốn ngôi chùa và hai đạo quán, nhưng không thấy món đồ nào có hồn lực. Cô thở dài, quả nhiên trên đời này chẳng có bao nhiêu hòa thượng đạo sĩ là có bản lĩnh thật sự, đa phần chỉ là người thường đi kiếm sống thôi.

Những chùa chiền, đạo quán đó hương khói nghi ngút, vậy mà chẳng tìm nổi một người thật sự có thể trừ tà bắt ma, khiến Cố Ỷ hơi thất vọng.

Trong lịch trình của cô còn một đạo quán cuối cùng, nơi này thậm chí cô còn chẳng muốn đến, vì nó nằm ở vùng hẻo lánh, lại vắng vẻ, hầu như chẳng ai lui tới. Chẳng qua là tiện đường về nên cô mới đưa nó vào hành trình.

Hôm nay đã đi không biết bao nhiêu chùa chiền đạo quán, đến nỗi chân cô đau nhức, cả người cũng mỏi mệt. Nhưng đã tới nước này rồi, còn cái cuối cùng thì đi luôn cho xong.

Trên mạng nói nơi đó rất thanh tĩnh, chẳng có khách du lịch nào cả, Cố Ỷ nghĩ cũng coi như là chỗ tốt, thế là ngồi xe đi đến đạo quán đó.

Quả nhiên, đạo quán này đúng như lời đồn, vô cùng hẻo lánh, nằm ở chân núi của một ngọn đồi nhỏ. Những chùa chiền đạo quán khác nếu dựa vào núi thì nhất định sẽ được xây trên đỉnh núi hoặc lưng chừng núi, chỉ riêng nơi này lại khác thường, được xây ngay dưới chân núi.

Nhưng cũng may là ở chân núi, nếu không thì Cố Ỷ cũng chẳng còn sức đâu mà leo lên nữa. Dù nói là chân núi, nhưng vẫn phải đi một đoạn bậc thang, hơi nhích lên một chút.

Khi đến trước cửa đạo quán, Cố Ỷ đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô thầm nghĩ trong lòng: Có vẻ có hy vọng thật rồi.

Hương khói ở đạo quán này khác lạ, đứng ở cửa không ngửi thấy mùi khói nồng nặc như những nơi hương khói vượng khác, chỉ thấy một làn khói mỏng manh từ giữa đạo quán chầm chậm bốc lên. Cố Ỷ nhìn qua, liền phát hiện trong làn khói ấy ẩn chứa chút hồn lực.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là, Khương Tố Ngôn từ trong bóng của Cố Ỷ chui ra, đứng ngay cạnh cô, ánh mắt nhìn về phía đạo quán đầy bất thiện.

"Ta thật không ngờ đến, phu quân thế mà có thể tìm ra được nơi này."

Ánh mắt Khương Tố Ngôn nhìn thẳng về phía trước, cánh cửa đạo quán không hiểu vì sao lại đóng chặt. Nhưng sau khi nàng vừa dứt lời, bên trong liền truyền ra giọng nói của một cô gái: "Bảo sao hôm nay thời tiết âm u như vậy, thì ra là một con đại quỷ tới tận cửa. Lá gan cũng to đấy, dám mò vào tận đạo quán này!"

Giọng nói vừa cất lên đã hơi the thé, nghe hơi chói tai, Cố Ỷ cũng thấy khó nghe. Nhưng việc đối phương có thể phát hiện ra Khương Tố Ngôn chỉ qua một cánh cửa đã đủ chứng minh người đó thật sự có bản lĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!