Chương 2: Này cũng quá âm phủ đi

Trước đây Cố Ỷ từng nghĩ rằng, mình khá là có khí chất nữ chính trong tiểu thuyết.

Bạn xem, từ nhỏ cô đã là một đại mỹ nhân, lại còn là loại đại mỹ nhân thuộc cấp độ "hại nước hại dân".

Hồi nhỏ, cô được người ta nâng niu gọi là "tiểu tâm can", "tiểu thiên sứ". Đến trung học, mỗi lần có đại hội thể thao, thầy cô đều không hẹn mà cùng chọn cô đứng hàng đầu cầm bảng tên lớp. Lên đại học thì khỏi phải nói, là kiểu "hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu", các anh khóa trên, đàn em và bạn học muốn tỏ tình xếp hàng dài từ cửa nhà ăn số một đến tận tầng hai nhà ăn số hai, nơi có cửa hàng cơm phần chất lượng tốt và giá cả phải chăng nhất.

Đã vậy, lên đại học chưa lâu, cha mẹ cô trong một chuyến du lịch bất ngờ gặp tai nạn, hiện nghi là đã mất, cô trở thành một đứa trẻ trưởng thành mồ côi. Nếu thế mà còn không phải là tiêu chuẩn cấu hình của nữ chính tiểu thuyết thì là gì?

Nhưng cô nghĩ, nếu có là nữ chính thì mình cũng phải ở trong mấy thể loại hiện đại tổng tài bá đạo hoặc giới giải trí – kiểu nữ minh tinh xinh đẹp ngông cuồng. Sao lại có thể xảy ra chuyện thế này được?

Tại sao cô lại biến thành một nữ chính khổ sở trong truyện linh dị rồi?

Cố Ỷ cúi đầu nhìn ngón tay mình, ngón tay bị đâm thủng đã không còn chảy máu nữa. Cô đã phải mút vài lần mới cầm máu được. May mà cô dùng chiếc khẩu trang mang theo bên người buộc tạm vào ngón tay, nếu không chắc giờ vẫn còn đang chảy máu.

Đầu ngón tay vẫn còn đau âm ỉ nhưng giờ cô chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm tới vết thương, vì cách đó không xa trước mặt cô, có một thứ gì đó kinh khủng, hình thù chẳng giống con người đang chậm rãi đi qua.

Sau khi luồng ánh sáng đỏ ở tiệm vàng mã lóe lên, Cố Ỷ lập tức cảm thấy toàn thân mình như bị hút xuống dưới, trước mắt bị bóng tối bao trùm, chẳng nhìn thấy gì cả. Đến khi ánh sáng lại xuất hiện, cô mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một cái sân nhỏ cũ nát.

Cố Ỷ quan sát xung quanh một lượt mới phát hiện nơi này mang nét cổ kính, nhưng đã vô cùng đổ nát. Cỏ dại trong sân mọc cao đến tận đầu gối, rõ ràng là đã rất lâu không ai dọn dẹp.

Cô tưởng mình đi nhầm vào cánh cửa vạn năng nào đó, không ngờ lại đến... âm phủ.

Cố Ỷ đi loanh quanh trong sân không bao lâu thì nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Âm thanh sột soạt vang lên trong đám cỏ, như có thứ gì đang bò qua bò lại. Cố Ỷ tưởng là rắn liền hoảng hốt nhảy ra khỏi sân, chạy đến hiên nhà cũ mà cả cánh cửa cũng chẳng biết đã biến đâu mất. Cô thò đầu nhìn vào bên trong, bàn ghế ngổn ngang đổ vỡ trên nền đất, phủ đầy bụi bặm. Tiến vào cũng không xong, lui cũng chẳng được.

Khi cô còn đang do dự, thì âm thanh sột soạt ấy đột nhiên dừng lại. Không lâu sau, lại vang lên một tiếng lục bục như nước đang sôi.

Cô có chút kinh ngạc, lần theo âm thanh nhìn tới thì thấy một cái bóng dáng vừa gầy vừa dài đang đứng trên miệng cái giếng khô giữa sân, bên cạnh nó còn có một thứ dài ngoằn ngoèo đang uốn lượn.

Cố Ỷ mắt tốt, nhìn kỹ mới thấy – đó đâu phải con rắn gì, rõ ràng là... lưỡi của cái bóng người kia!

Cố Ỷ bình thường rất hay xem phim kinh dị, gần như trong khoảnh khắc đó đã vượt qua nỗi sợ bẩn thỉu và xập xệ, lập tức chui vào ngôi nhà cũ nát, cẩn thận nín thở nấp sau góc tường.

Không bao lâu sau, âm thanh sột soạt lại vang lên, dưới ánh trăng mờ nhạt, Cố Ỷ ôm đầu gối rúc vào góc tường.

Thật sự là muốn mất mạng luôn cho rồi!

Với nhan sắc như cô, sao lại có thể là nhân vật quần chúng vô danh được chứ? Cố Ỷ nuốt nước bọt, cố gắng khiến bản thân trở nên vô hình nhất có thể.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ xiêu vẹo chiếu vào căn phòng, rọi lên bức tường có một lỗ hổng lớn. Không bao lâu sau, một cái bóng người gầy dài chầm chậm chắn mất nửa ánh trăng, lúc này Cố Ỷ mới hiểu ra: thứ đó đang ở ngay trên đầu cô!

Cố Ỷ thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng phát hiện ra mình! Đừng phát hiện ra mình!

Nhưng đời không như mơ. Chiếc lưỡi dài của cái bóng người kia chầm chậm trườn xuống từ phía trên, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh chân cô. Chiếc lưỡi đó lạnh toát đến đáng sợ, vừa mới chạm đến, Cố Ỷ đã cảm thấy từng luồng khí lạnh lan thẳng tới người.

Cô cứng đờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng người đó đang há miệng thật to, miệng nó gần như rách toạc tới tận sau gáy, chiếc lưỡi dài ngoằn ngoèo từ chính giữa miệng buông xuống, còn đang khẽ đung đưa...

"Tổ sư nó chứ!"

Ngay giây phút đó, tuyến phòng thủ tâm lý của Cố Ỷ hoàn toàn sụp đổ. Người ta khi hoảng loạn đến tột độ thường sẽ làm ra mấy chuyện hoàn toàn vượt ngoài lý trí.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ vung chân đạp mạnh lên cái lưỡi của bóng người kia, thật sự là dốc hết sức mà đạp, rồi còn nhanh tay kéo lấy chiếc lưỡi ấy, trói chặt nó vào chiếc ghế bị đổ bên cạnh, thậm chí còn nhanh chóng buộc thành một cái nút.

Làm xong tất cả, Cố Ỷ không ngoái đầu lại, quay người bỏ chạy.

Vừa chạy cô vừa suýt nữa bật khóc như con nít, may mà gượng được không để nước mắt tuôn ra, sống mũi cay xè.

Lúc làm mấy chuyện đó, đầu óc cô hoàn toàn không tỉnh táo, đến khi làm xong rồi, vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Mọi việc cô làm cho đến tận lúc bỏ chạy, đều là trong trạng thái mơ hồ ngơ ngác.

Cô gần như là: "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa làm cái gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!