Chương 19: Người bị quỷ ám

Nghe xong câu trả lời của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ thực sự ngơ ngác.

Cô vội vàng quay đầu lại, người phụ nữ trung niên kia đã đi rất xa, chỉ còn lại một cái bóng lưng mờ mờ. Nếu muốn đuổi theo thì đúng là Cố Ỷ có thể bắt kịp, nhưng chân cô lúc này như mọc rễ dưới đất, căn bản không nhấc lên nổi để đuổi theo.

Bởi vì bây giờ cô vẫn đang hoang mang tột độ. Cô biết Khương Tố Ngôn sẽ không lừa mình, chỉ là những lời nàng ấy nói, Cố Ỷ thật sự không hiểu: "Bà ta... là người sao?"

Dù nhìn thế nào, cô cũng không cảm thấy người kia giống một con người.

Người phụ nữ trung niên đó có hành vi kỳ lạ, lại còn mang theo luồng khí lạnh quen thuộc, điều này hoàn toàn không giống với người sống.

Nhưng Khương Tố Ngôn nói với cô: "Đúng, bà ta là người. Chỉ là trên người bị quỷ ám mà thôi."

Nếu là như vậy thì tất cả những điểm bất thường trên người phụ nữ kia đều có lời giải. Vì bị quỷ ám nên người mới mang theo luồng âm khí lạnh lẽo; nhưng bà ta là con người, cũng biết lạnh, nên mới mặc áo thật dày để chống rét.

Cũng vì bị quỷ ám nên cả người bà ta mới mệt mỏi rã rời, trông rất không bình thường.

Cố Ỷ không biết người phụ nữ đó đã bị quỷ ám bao lâu rồi, nhưng không kìm được lo lắng: "Vậy sau này em có như vậy không? Em cũng bị chị bám vào người mà?"

Khương Tố Ngôn bật cười khẽ: "Ta với ngươi không phải là cái trò quỷ ám nhập xác tầm thường đó đâu, phu quân à, chúng ta là phu thê đã kết hôn đàng hoàng. Đương nhiên ngươi sẽ không biến thành như bà ta đâu."

"Thế chị có thể... giúp bà ấy không? Đuổi con quỷ đó đi..."

Cố Ỷ thật lòng thấy tội nghiệp cho người phụ nữ ấy, phần nhiều là vì cô dễ đồng cảm mới không kìm được hỏi như vậy. Nếu không thì cô sớm đã tránh xa người kia càng xa càng tốt rồi.

Tiếc là, ngay cả Khương Tố Ngôn cũng không giúp được.

Nàng chỉ nói: "Có thể đấy. Nhưng ta sẽ phải ăn luôn cả bà ta, vì ta không thể tách riêng hai người họ ra được. Mỗi người một nghề, chuyện này là sở trường của các đạo sĩ nhân gian các ngươi."

Cố Ỷ thở dài, nhìn bóng dáng người phụ nữ trung niên dần biến mất khỏi tầm mắt, cô cũng không còn tâm trạng để tiếp tục dạo chơi nữa, quay người lên xe buýt, chuẩn bị trở về cửa hàng vàng mã.

Khương Tố Ngôn không phải vạn năng, Cố Ỷ luôn biết điều này, nhưng phải đến hôm nay cô mới thấm thía rõ ràng đến vậy. Cô không thể để Khương Tố Ngôn ăn cả người lẫn quỷ; cô cũng chẳng quen biết đạo sĩ nào, nên chỉ có thể coi như mình chưa từng nhìn thấy gì.

Sau chuyện đó, Cố Ỷ ủ rũ mất mấy ngày, nhưng sau đó rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ "vô tâm vô phế" như thường. Vốn dĩ cô là người lạnh nhạt, nhỏ vài giọt nước mắt đã xem như có lòng tốt lắm rồi.

Trên ti vi cũng không còn đưa tin về người phụ nữ trung niên kia và cô con gái mất tích nữa. Trên đời này mỗi ngày đều xảy ra vô số chuyện. Thành phố Lễ Phong nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, những chuyện không có kết quả như thế này rất dễ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ngoại trừ người phụ nữ trung niên đó, không ai nhớ đến cô con gái mười tám tuổi của bà ấy, người đang ở độ tuổi đẹp đẽ như một bông hoa đang nở rộ.

Cố Ỷ cũng cho rằng mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Cô không phải đấng cứu thế, bản thân còn đang kết minh hôn với một con quỷ, tự lo còn chưa xong, tất nhiên sẽ không chạy đôn chạy đáo vì một người xa lạ mà đi tìm đạo sĩ ở nơi đâu không rõ.

Nhưng cô không đi tìm rắc rối, rắc rối lại tự tìm đến cô.

Vì đã bước vào kỳ thi, thời gian này Cố Ỷ đóng cửa hàng sớm hơn bình thường để lên tầng hai ôn bài. Mới hơn tám giờ, cô đã đóng cửa và lên tầng học. Khương Tố Ngôn thì ngồi trên giường, đeo tai nghe xem phim truyền hình.

Đến hơn mười giờ, Cố Ỷ bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cô hơi nghi hoặc, trễ thế này rồi còn ai đến nữa chứ? Nhưng nghĩ kỹ lại, giờ này mà tìm đến tiệm vàng mã, chưa chắc đã là người sống.

Cố Ỷ quay đầu nhìn về phía Khương Tố Ngôn. Rõ ràng nàng ấy vẫn còn đang chìm đắm trong bộ phim truyền hình, đeo tai nghe, hoàn toàn không để tâm đến bên ngoài. Tiếng gõ cửa dưới lầu vẫn tiếp tục vang lên, Cố Ỷ bắt đầu thấy hơi hoảng, liền dịch người từ bên bàn học đến bên cạnh Khương Tố Ngôn.

"Chị có nghe thấy tiếng gõ cửa không?"

Tuy Khương Tố Ngôn đeo tai nghe, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc nàng nghe rõ mồn một mọi âm thanh bên ngoài. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ: "Ta có nghe thấy."

"Thế chị không xuống ăn khuya một chút à?"

Cố Ỷ đã quen gọi đám yêu ma quỷ quái mò đến tìm mình vào buổi đêm là "đồ ăn khuya" của Khương Tố Ngôn. Dù bây giờ chưa đến giờ ăn đêm thường lệ của nàng ấy, nhưng đã có quỷ tự tìm tới cửa thì cũng chẳng ngại để Khương Tố Ngôn ăn luôn.

Chỉ không biết những con quỷ bị Cố Ỷ miêu tả thành "đồ ăn khuya" kia, liệu có hài lòng với danh xưng ấy không.

Có điều hiện tại Khương Tố Ngôn rõ ràng không có hứng thú ăn món ăn khuya nào cả, nàng chỉ muốn xem hết bộ phim truyền hình đang chiếu trước mắt. Hơn nữa thứ bên dưới cũng đâu phải món ăn khuya, Khương Tố Ngôn biết Cố Ỷ không thể nào để mình "ăn" cái kẻ đang gõ cửa dưới nhà được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!