Cùng với lời kể chậm rãi của Vương Ngọc Minh, một vài chuyện năm xưa vốn không ai biết đến dần dần hé lộ trước mắt Cố Ỷ. Ông ta nói chuyện có phần khó nhọc, đang nói giữa chừng còn không kìm được mà ho sặc sụa một lúc.
"Lúc trước Cố Thanh không muốn để cô chào đời, thậm chí từng nghĩ đến việc phá thai. Nhưng khi đó sức khỏe của Lâm Mạn Thư không tốt, nếu phá bỏ cô thì về sau bà ấy sẽ không thể sinh con nữa. Dự sinh của cô vốn dĩ muộn hơn thời điểm cô chào đời một tháng, lúc ấy cha cô còn tưởng rằng Cố Phi ngàn năm trước đã thất bại. Nào ngờ Lâm Mạn Thư lại sinh non, mà còn đúng vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm.
Kể từ ngày đó, những đạo sĩ biết được bí mật từ ngàn năm trước đã bắt đầu chờ đợi đến khi cô trưởng thành. Nhưng cũng có vài kẻ không lý trí, lựa chọn ra tay, muốn giết cô ngay khi còn trong tã lót. Vì vậy mà cha cô sau này đã dốc toàn lực để giấu cô đi."
"Ngàn năm trước, thật ra đã có rất nhiều người truy lùng Khương Tố Ngôn, người mang mệnh ngũ âm. Nhưng khi đó ai cũng giấu kỹ ngày sinh tháng đẻ của mình, nếu không phải mẹ Khương Tố Ngôn tự đưa bát tự của con gái đến đạo quán xem quẻ vào ngày thành niên, e rằng cũng không ai phát hiện ra cô ấy là người ngũ âm. Trong sách cổ có ghi lại rằng: người mang mệnh ngũ âm sống càng lâu thì tai họa về sau càng nghiêm trọng.
Theo ghi chép, chưa từng có người ngũ âm nào sống qua tuổi trưởng thành, vậy mà cô nhờ được cha mẹ bảo vệ, giờ đã hơn hai mươi tuổi."
"Hồn lực trong cơ thể cô bị phong ấn, đang giãy giụa trong thể xác này, chờ ngày phá kén trỗi dậy." Trong mắt Vương Ngọc Minh lóe lên ánh điên cuồng, Cố Ỷ cũng đã hiểu ra vì sao ông ta lại nói nhiều với cô đến vậy. Bởi điều ông ta muốn nhìn thấy, chính là khoảnh khắc hồn lực trong cô bùng phát trỗi dậy.
Cố Ỷ siết chặt nắm tay, thật sự rất muốn đấm thẳng vào mặt ông ta.
"Ông làm tất cả những chuyện này, chỉ vì điều đó thôi sao?"
"Đúng thế!" Vương Ngọc Minh giơ tay kéo một người bị nhện ký sinh bên cạnh lại, chính là cô bé Cố Ỷ từng gặp dưới sân cỏ tầng trệt. Cô bé bị ông ta kéo ôm vào lòng, nhưng tạm thời ông ta không có hành vi làm hại, Cố Ỷ cũng biết, ông ta không định làm tổn thương cô bé.
Vương Ngọc Minh cười to: "Với lượng hồn lực cô tích trữ hiện tại, phải đối phó với từng này người bị ký sinh là điều không thể. Chỉ để thanh tẩy hết bọn họ thôi đã không đủ. Khi hồn lực thu được từ các oan hồn khác bị tiêu hao hết, cô chỉ còn cách sử dụng hồn lực của chính mình! Mà phong ấn trong cơ thể cô vốn đã lung lay, nếu dùng đến hồn lực bản thân thì phong ấn sẽ không thể kìm hãm nổi nữa!"
Mục đích của ông ta vô cùng rõ ràng, cũng chính là lý do khiến ông nói hết những điều này với Cố Ỷ. Những gì ông ta biết ông ta đều nói hết, không giấu giếm gì, mục tiêu là giữ chân Cố Ỷ tại đây, khiến cô không thể đi đâu được nữa.
Cố Ỷ nhìn đám người xung quanh, cô biết Vương Ngọc Minh không nói dối. Đây là một cái bẫy công khai, chỉ cần cô bước chân vào Bệnh viện Tâm thần số 3 này, là đã rơi vào bẫy của ông ta. Tất cả những gì cô làm đều nằm trong kế hoạch của Vương Ngọc Minh.
"Những thứ trong hang động... cũng là ông cố ý để tôi nhìn thấy?"
Vương Ngọc Minh bật cười: "Quả thật cô rất giống cha cô, đều thông minh như nhau. Cô đều đã thấy rồi đúng không? Cái khe nứt đó, cả lũ quỷ đến từ âm phủ. Chỉ cần cô không xuống âm phủ, thì sớm muộn gì cũng sẽ có thêm nhiều khe nứt giữa dương gian và âm phủ, sẽ có thêm nhiều quỷ từ âm phủ chui lên. Đám người bị nhện ký sinh trước mặt cô, đều là kiệt tác của con quỷ đó và tôi.
Cô sống thêm một ngày ở nhân gian, thì những chuyện thế này sẽ còn xảy ra nhiều thêm một phần."
Cố Ỷ nhìn Vương Ngọc Minh, trong mắt cô phản chiếu bộ dạng cuồng loạn của ông ta, cô không kìm được mà hỏi: "Ông làm tất cả những chuyện này... rốt cuộc là vì cái gì?
Vương Ngọc Minh hiện giờ đã công khai đứng trước mặt cô, cũng thẳng thắn thừa nhận bản thân không phải đối thủ của Khương Tố Ngôn. Ý định muốn trở thành quỷ của ông ta căn bản không thể thành hiện thực, bởi ngay khi ông ta hóa quỷ, Khương Tố Ngôn sẽ ăn ông ta ngay lập tức. Vậy mà ông ta vẫn không tiếc thân mình làm mồi, dồn cô đến đường cùng là vì cái gì?
Vương Ngọc Minh vừa rồi còn điên cuồng, vậy mà khi nghe câu hỏi đó, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên biến mất. Ông đứng im lặng tại chỗ, sau lưng là cửa sổ phía tây, ánh sáng mặt trời không lọt qua được chút nào. Ông cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, rồi dưới ánh nhìn chằm chằm của Cố Ỷ, ông từ từ quỳ một gối xuống, cúi đầu chắp tay trước cô: "Xin mời cô đi chết."
Khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ cảm thấy đầu óc choáng váng, chân lảo đảo bước lui một bước, nếu không có Khương Tố Ngôn đỡ lấy, có lẽ cô đã ngã quỵ.
Ngay sau đó, những người khác xung quanh cũng quỳ rạp xuống, miệng lẩm bẩm:"Xin mời cô đi chết."
Cố Ỷ đẩy tay Khương Tố Ngôn ra, đứng thẳng dậy: "Ông làm nhiều chuyện như vậy... chỉ vì điều này?"
Những việc Vương Ngọc Minh làm, cô mãi vẫn không thể hiểu nổi. Rõ ràng mục đích của những hội trưởng chi nhánh trong Ủy ban sáng tạo quái đàm là được sống vĩnh viễn ở âm phủ, nhưng Vương Ngọc Minh dường như không phải vì thế, hoặc có lẽ sau khi không thấy được hy vọng sống mãi nơi âm phủ, ông ta đã chọn một con đường khác.
"Chuyện này, chính là đại nghĩa đấy. Con người rồi cũng phải chết thôi, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng như Thái Sơn..." Vương Ngọc Minh lại ho mấy tiếng. Khi buông tay ra, Cố Ỷ còn thấy lòng bàn tay ông ta rỉ máu.
"Điều tôi muốn làm, chính là việc mà Cố Phi đã làm từ ngàn năm trước. Chỉ cần lập được công lao này, thì dù sau một ngàn năm, cũng vẫn sẽ có người nhớ đến tôi."
"Đồ điên..." Cố Ỷ chỉ có thể nói vậy. Tổ tiên nhà họ Cố từ ngàn năm trước, làm gì có ai bên ngoài nhớ tên ông ta? Ngay cả bản thân cô cũng không nhớ nổi tên tổ tiên mình, vậy mà một người ngoài như ông ta lại biết tường tận. Cảnh tượng này khiến Cố Ỷ nhớ lại những đạo sĩ trong ký ức của Khương Tố Ngôn, đặc biệt là lão Hồ đạo trưởng. Tất cả bọn họ đều thực sự tin rằng mình đang làm việc vì đại nghĩa thiên hạ.
"Vết nứt kia, nhờ pháp thuật của tôi nên đến giờ vẫn chưa lan rộng. Nếu không, cả ngọn núi này đã trở thành vùng chết; còn đám bệnh nhân trong viện, cũng là nhờ pháp thuật của tôi nên mới không bị lũ quỷ ký sinh giết chết. Những gì tôi làm, đều là vì thiên hạ thương sinh. Nhưng rồi tôi nhận ra, những điều tôi có thể làm cho thế giới này vẫn quá nhỏ bé. Nhưng Cố Ỷ, cô thì khác! Chỉ cần cô xuống âm phủ, cân bằng hai giới Âm Dương, tất cả sẽ thay đổi.
Cô là người mang mệnh ngũ âm duy nhất sống sót đến tuổi trưởng thành, cô là một tồn tại đặc biệt. Chỉ cần cô trở thành quỷ, cô sẽ còn mạnh hơn cả Khương Tố Ngôn! Nếu có cô ở âm phủ, rất có thể ngàn năm sau sẽ không còn một người ngũ âm nào nữa!"
Cố Ỷ từ bỏ việc cố hiểu lý do của Vương Ngọc Minh. Ông ta chính là một kẻ điên. Cô mở miệng, định bảo Khương Tố Ngôn bắt Vương Ngọc Minh lại, rồi giao cho cảnh sát xử lý.
Nhưng Vương Ngọc Minh lại phá lên cười:"Khương Tố Ngôn có thể chế ngự tôi nhất thời, chẳng lẽ có thể khống chế tôi cả đời? Cô định dùng Khốn Tiên Thằng của nhà họ Hồ để trói hồn lực của tôi lại sao? Cố Ỷ, cô đừng ngây thơ như vậy, đó là pháp thuật của nhà họ Hồ, những gì lão đạo sĩ biết, tôi cũng biết, trói không nổi tôi đâu."
Ông ta đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm vào Cố Ỷ đang siết chặt nắm tay, khẽ cười lạnh:"Hay là cô muốn Khương Tố Ngôn giết tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!