Tư thế ngồi của Đầu Rong Biển lúc này đặc biệt ngoan ngoãn, còn ngoan hơn cả tư thế mà Cố Ỷ từng bị giáo viên tiểu học bắt ngồi trong giờ học. Nó khép chặt hai chân, không chừa ra chút khe hở nào ở giữa đùi, đến mức bàn chân còn hơi cụp vào trong. Hai tay thì ngoan ngoãn đặt lên đùi, ngay cả tần suất nước nhỏ xuống từ mớ rong trên đầu cũng giảm tới mức tối thiểu.
Vì tư thế ấy quá mức ngoan hiền, Cố Ỷ không nhịn được liếc nhìn thêm vài cái.
Nhưng sau đó, ánh mắt cô dời về quầy trước mặt, mặt quầy do hành động lúc nãy của Đầu Rong Biển mà đã tụ lại một vũng nước. Vấn đề là vũng nước này cực kỳ bẩn, đã vậy khi tụ lại thành một chỗ, còn bốc lên một mùi rất khó ngửi.
Nếu phải miêu tả, thì giống như dưới một cái ao tù thả hai con cá chết, cá đã bắt đầu phân hủy, vừa tanh vừa thối, lại kèm theo cái mùi tanh nồng của bùn đất.
Cái mùi ấy khiến Cố Ỷ phải đưa tay bịt mũi, còn giơ tay quạt quạt, cố xua đi cái mùi kinh khủng đó.
Khương Tố Ngôn lúc này đã đến đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng cong ngón tay, chiếc ghế vừa bị đổ lập tức tự mình dựng lên, ngoan ngoãn đặt sau lưng Cố Ỷ, bảo đảm chỉ cần cô ngồi xuống là có thể ngồi vững.
Nhưng Cố Ỷ không muốn ngồi. Thậm chí cô chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, vì mùi này thật sự quá nồng, đến mức cô cảm thấy nếu ngửi thêm một lúc nữa chắc sẽ ngất xỉu mất.
Hiển nhiên mùi này chỉ có tác dụng đặc biệt với riêng Cố Ỷ, vì cả Khương Tố Ngôn lẫn Đầu Rong Biển đều như không cảm thấy gì, chẳng hề tỏ ra khó chịu.
Cố Ỷ ấm ức hỏi: "Chị không thấy mùi này khó ngửi à?"
Khương Tố Ngôn hơi cau mày, mũi nàng khẽ động như đang ngửi thử. Nhưng sau cả ngàn năm sống ở âm phủ, xung quanh toàn là ma quỷ, nàng đã quen với mùi xác thối và mục rữa. Mùi mà Đầu Rong Biển mang theo với Khương Tố Ngôn mà nói thật sự không đáng nhắc đến, âm phủ còn nhiều thứ thối hơn thế này gấp mười lần.
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ đang ấm ức, lại nhìn Đầu Rong Biển đang ngồi ngoan ngoãn.
Ngón tay nàng khẽ động, một chiếc giẻ lau đặt ở tầng một tiệm vàng mã lập tức bay tới quầy, rơi đúng trước mặt Đầu Rong Biển. Khương Tố Ngôn thản nhiên nói: "Lau sạch."
Đầu Rong Biển tỏ ra vô cùng ấm ức, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cầm lấy giẻ lau, dùng những ngón tay đen sì của mình, cẩn thận lau sạch hết đám nước bẩn trên mặt quầy.
Nhưng lau xong mặt quầy vẫn chưa đủ, Cố Ỷ liền chỉ xuống vũng nước to hơn dưới chân nó: "Cái này cũng phải lau sạch! Không thì tối nay đừng hòng đi đâu hết!"
Đầu Rong Biển hận lắm — cái cô Cố Ỷ này rõ ràng là dựa hơi quỷ lớn để bắt nạt quỷ nhỏ! Thế nhưng nó cũng không thể không làm theo, nếu không có khi thật sự sẽ bị giữ lại cho con quỷ kia... ăn đêm mất.
Biết vậy khỏi tới luôn cho rồi, thêm một bạn cùng phòng thì thêm, có chết ai đâu chứ.
Đầu Rong Biển đành phải ngồi xổm xuống đất, cầm miếng giẻ lau nhỏ bé ấy mà lau hết cả phần nước dưới chân, nhưng nó lau không sạch được, vì giẻ quá nhỏ, thấm một chút là đầy nước rồi.
Tuy vậy, chẳng ai ở đây định thương xót cho nó cả.
Trong lúc Đầu Rong Biển còn đang lau lau chùi chùi, Cố Ỷ đã mang tới một xô nước sạch: "Dùng cái này mà lau cho sạch."
Đầu Rong Biển ngẩng đầu nhìn cô, nếu nó có mắt, Cố Ỷ đoán chắc chắn nó đang trợn trắng lên để lườm cô. Nhưng do cả đầu toàn rong biển mà rong biển thì không có biểu cảm, nên cô cứ giả vờ như nó không hề khó chịu, ngược lại còn đang vui vẻ hết biết.
Sau một hồi cặm cụi lau chùi thật sạch sẽ mặt đất, Đầu Rong Biển lại ngoan ngoãn quay trở lại ghế ngồi, và cuộc trò chuyện lại quay về đúng điểm dừng lúc nó đột ngột nổi khùng.
"Tôi thấy anh vẫn nên nói chuyện cho đàng hoàng với hàng xóm của mình đi, nếu thật sự không ổn nữa thì hãy quay lại tìm tôi. Nhưng nói rõ trước, chuyện nào ra chuyện nấy, nếu anh muốn tôi giúp, tôi sẽ lấy một phần mười hồn lực của anh làm thù lao."
Nghe thấy con số một phần mười, mớ rong biển trên đầu Đầu Rong Biển cũng ngừng nhỏ nước. Rõ ràng nó vô cùng sững sờ.
Cố Ỷ hiểu, một phần mười này thật sự là cái giá khiến nó đau đến tận linh hồn. Nhưng cô làm ăn kiểu độc quyền, sau lưng còn có "vũ lực hậu thuẫn", đòi cao một chút chẳng phải cũng là lẽ đương nhiên sao?
Huống hồ thực ra cô cũng chẳng có bản lĩnh gì để giúp Đầu Rong Biển. Đưa ra cái giá này chẳng qua là để đe dọa suông thôi, khiến nó tự động rút lui. Cô dĩ nhiên hiểu một phần mười là con số rất lớn, nghĩ mà xem, nếu bắt cô bỏ ra một phần mười tiền tiết kiệm chỉ để đuổi một người bạn cùng phòng, cô cũng tiếc chứ!
Đầu Rong Biển cảm thấy giá đó quá đắt, đương nhiên sẽ không nhờ cô giúp đuổi bạn cùng phòng nữa, chỉ còn cách chọn rút lui. Như vậy Cố Ỷ cũng có cớ để nói sau này. Không phải cô không có bản lĩnh, mà là tại đối phương quá nghèo, trả không nổi.
"Cái giá này... cũng quá đắt rồi đó..."
Đầu Rong Biển còn chưa nói xong, đã thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của Cố Ỷ quét tới, ánh mắt ấy rõ ràng đang nói: Cái đồ nghèo rớt mồng tơi.
Dù đã rất nhiều năm không còn cảm giác "thở", nhưng đúng khoảnh khắc này, Đầu Rong Biển vẫn thấy như bị nghẹn, nó thật sự rất muốn tung một đấm, đập nát cái cặp mắt khinh thường kia của Cố Ỷ.
Nhưng nó không làm được. Không chỉ không làm được, mà còn phải rụt cổ cúi đầu, hết sức cẩn thận dè dặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!