Khi Cố Ỷ còn đang do dự có nên tung ra kỹ năng bảo mệnh cuối cùng của mình hay không, thì cái sinh vật to lớn có ngoại hình kỳ lạ kia lại lên tiếng trước: "Tôi... tôi nghe nói... đây là... tiệm vàng mã Lão Cố..."
"Đúng vậy, đây chính là tiệm vàng mã."
Nghe nó nói xong câu này, trong lòng Cố Ỷ chợt động: Chẳng lẽ đơn hàng đầu tiên trong đời mình cuối cùng cũng tới rồi sao?
Ngay sau đó, Cố Ỷ nở một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tháng Ba, chỉ là phía sau nụ cười ấy lại giấu một lưỡi dao – một con dao giết người không thấy máu.
Ngay từ khi nhìn thấy cuốn Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã, Cố Ỷ đã nảy ra vài suy nghĩ khá kỳ quặc.
Ví dụ như, trong đời thực khi làm kinh doanh, cần phải báo giá với cục quản lý vật giá, không thể tự ý định giá khác với mức quy định, phải được phê duyệt mới được buôn bán.
Nếu bán quá đắt thì sẽ bị người ta tố cáo, rồi bị buộc đóng cửa chấn chỉnh.
Nhưng giao dịch với ma quỷ thì khác. Chẳng lẽ trong giới ma quỷ cũng có cục quản lý vật giá đến kiểm soát mình định giá bao nhiêu sao?
Đã không có, vậy thì mình nói sao thì là vậy.
Giờ đây, nhìn thấy con quỷ này tự tìm đến cửa, nỗi sợ hãi trong lòng Cố Ỷ lập tức tiêu tan, thay vào đó là một cảm xúc phấn khích kiểu: Cuối cùng ngài cũng đến rồi ạ!
Quả nhiên, dưới nụ cười tỏa nắng của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển mở miệng nói tiếp: "Tôi nghe nói tiệm vàng mã lão Cố có thể giải quyết không ít vấn đề của bọn tôi... nên mới tới đây."
"Đúng đúng đúng, mời vào mời vào."
Cố Ỷ kéo cửa hông ra, còn giơ tay làm động tác "mời".
Con quỷ ngoài cửa, tạm thời được Cố Ỷ gọi là "Đầu Rong Biển", hiển nhiên có phần ngạc nhiên và cảm kích trước thái độ của cô.
Sau khi thành quỷ, đã lâu nó không giao tiếp với con người. Lâu lâu ra ngoài mà gặp người sống, ai nấy đều sợ nó chết khiếp. Bây giờ gặp Cố Ỷ, lại còn được cô đối xử tử tế như vậy, Đầu Rong Biển suýt nữa cảm động đến rơi lệ.
"Làm phiền rồi."
... Lại còn là một Đầu Rong Biển rất lễ phép nữa. Cố Ỷ nghĩ thầm.
Đầu Rong Biển bước qua ngưỡng cửa, cúi người đi vào từ cửa hông. Khi nó di chuyển, trên người liên tục nhỏ nước xuống đất, từng giọt "tí tách" vang lên đều đều.
Đợi nó vào trong rồi, Cố Ỷ vừa định đóng cửa lại, liếc mắt ra ngoài một cái liền thấy nơi nó vừa đứng đã đọng thành một vũng nước.
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ lại nhớ đến lời Khương Tố Ngôn từng nói: "Càng không giống người, lại càng không có nhân tính."
Ngoài cái đầu ra, các bộ phận khác của Đầu Rong Biển cũng không giống người lắm. Nó có hình dáng như con người, nhưng toàn bộ làn da đều đen sì, nước không chỉ chảy xuống từ đầu mà còn từ khắp thân thể rơi xuống.
Một con quỷ như thế, ngoài hình dáng ra thì chẳng còn gì giống người nữa.
Nhưng hành vi, cử chỉ của nó... lại vẫn còn giống con người. Cố Ỷ không hiểu, loại quỷ như thế này, rốt cuộc có được coi là "không có nhân tính" không?
Thật ra trong lòng cô vẫn có chút hoảng. Nhưng đây là vị khách đầu tiên của cô! Không thể để chạy mất như thế được!
Hơn nữa, Cố Ỷ cũng tin rằng: thứ này tuyệt đối không mạnh bằng Khương Tố Ngôn.
Dù nó có muốn làm gì cô, thì cũng chỉ có thể biến thành món tráng miệng cho Khương Tố Ngôn thôi.
Cố Ỷ rất tin tưởng Khương Tố Ngôn.
Thứ nhất, nàng ấy là một đại quỷ nghìn năm – mà thứ như đại quỷ nghìn năm thì chắc chắn hiếm vô cùng.
Thứ hai, mấy ngày nay, mỗi con quỷ đến quấy rối Cố Ỷ đều bị Khương Tố Ngôn ăn sạch, trở thành bữa khuya của nàng ấy.
Có một "bà vợ" thế này trấn giữ, chẳng lẽ cô còn phải sợ một đầu rong biển à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!