Chương 15: Dần dần quen thuộc

Sau hai ngày đi học, Cố Ỷ đã đón cuối tuần đầu tiên. Cuối tuần này, cô chẳng làm gì cả, chỉ ru rú trong ngôi nhà cũ phía sau tiệm vàng mã, dọn dẹp sạch sẽ từng phòng một từ trên xuống dưới.

Phòng phía sau thật sự rất rộng, dù sao cũng là căn nhà hai tầng hơn 200 mét vuông, nhưng vì đã lâu không có ai ở nên bụi bặm khắp nơi. Dọn xong sạch sẽ, Cố Ỷ gần như mệt lả người.

Tuy bận rộn như vậy, nhưng cũng có tin tốt. Hai bên nhà là người thuê nhà cũ của lão Cố, sau khi biết ông đã mất và căn nhà được để lại cho Cố Ỷ, họ còn chủ động đưa tiền thuê, cả khoản nợ mấy tháng trước cũng trả luôn.

Nhà ở phố cổ thì tiền thuê chắc chắn không cao, nhưng mấy tháng cộng lại cũng là một khoản đáng kể với Cố Ỷ. Cô đột nhiên cảm thấy hai người thuê bên cạnh thật sự đều là người tốt.

Cộng thêm số tiền cha mẹ để lại mà cô vẫn có thể dùng, gom hết lại cuối cùng cũng giúp cô giảm bớt gánh nặng tài chính.

Vì phải trông coi tiệm vàng mã nên Cố Ỷ không còn thời gian đi làm thêm, đành phải xin nghỉ. Trước đó cô làm phục vụ ở một quán cà phê trong khu đại học, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp mà mỗi khi cô trực ca, lượng khách đều gấp đôi bình thường.

Biết Cố Ỷ sẽ nghỉ, không làm thêm nữa, ông chủ còn tới khuyên cô ở lại, thậm chí muốn tăng lương cho cô.

Nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, có lẽ Cố Ỷ đã đồng ý ở lại. Nhưng chỉ nghĩ đến việc tan ca lúc chín rưỡi tối, trên đường về không chừng sẽ gặp phải thứ gì đó, cô liền dứt khoát từ chối ông chủ.

Cuộc sống của Cố Ỷ chính thức bước vào nhịp điệu: từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi sáng cô bắt xe buýt 20 phút đến trường, học xong thì lại bắt xe buýt 20 phút quay về tiệm. Mở tiệm từ sau bữa tối đến chín giờ tối, sau đó lên lầu chơi điện thoại, đọc sách rồi ngủ.

Nếu may mắn, Cố Ỷ có thể ngủ một mạch tới sáng; nếu không may thì sẽ bị ác quỷ làm phiền tỉnh giấc, rồi lại nhìn Khương Tố Ngôn ăn bữa khuya.

Cố Ỷ còn phát hiện trên phố cổ có một tiệm cơm bình dân giá rẻ mà chất lượng ổn, buổi tối thường ăn ở đó.

Trong thời gian này, cô đã quen dần với cuộc sống như thế, thậm chí ngay cả ác quỷ quấy rầy giấc ngủ mỗi đêm, cô cũng dần dần thấy quen rồi.

Nói về phiền não thì cũng không ít, nhưng điều khiến Cố Ỷ phiền nhất chính là, tiệm vàng mã không có nổi một khách hàng. Không có một ai cả!

Trong Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã có nhắc đến một số phương pháp điều hành: ban ngày thì tiệm vàng mã lão Cố chỉ bán đồ tang lễ bình thường, nhưng đến tối thì phải nhớ tiếp khách "âm". Đây cũng là cách mà tổ tiên Cố gia thu được hồn lực: giao dịch với quỷ, từ đó hấp thu hồn lực từ chúng.

Thế nhưng hiện tại, doanh thu của Cố Ỷ là con số không tròn trĩnh. Thi thoảng mượn chút hồn lực từ Khương Tố Ngôn để chơi mấy món hình nhân, cô cảm thấy mình chẳng khác nào mấy gã vô dụng chuyên ngửa tay xin tiền tiêu vặt từ vợ.

Không hiểu sao, cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ.

Đã hơn một tuần trôi qua, cuộc sống đã dần ổn định, trường học cũng bước vào tháng cuối cùng trước kỳ nghỉ hè năm hai, thế mà Cố Ỷ vẫn chưa gặp được một khách hàng nào.

Cảm giác không có chút năng lực tự bảo vệ nào khiến Cố Ỷ thật sự thấy mình rất yếu đuối. Hiện tại cô đúng là đang ăn "bám" vào Khương Tố Ngôn.

Sau khi xuống xe buýt, Cố Ỷ ghé qua mua hương nến cho Khương Tố Ngôn, rồi mới quay về ngôi nhà cũ phía sau tiệm, thắp hương lên bàn thờ cho nàng.

Tiện thể nói luôn, bài vị của Khương Tố Ngôn cũng đã về tới. Không hổ là món mà Cố Ỷ đã bỏ ra một khoản lớn để đặt làm riêng, Khương Tố Ngôn cũng khá hài lòng, ít nhất thì chất lượng gia công rất tốt, các cạnh mép đều mịn màng không hề sứt sẹo.

Đây chính là kỹ thuật hiện đại.

Nếu đổi lại là thời của Khương Tố Ngôn, làm hoàn toàn thủ công thì chắc chắn sẽ có nhiều cạnh thô, kỹ thuật sơn phết cũng không thể mượt được như bây giờ.

Thắp hương xong, Cố Ỷ quay lại cửa hàng, ngồi ở quầy vừa trông tiệm vừa đọc sách. Nhưng giống như trước đây, chẳng có vị khách nào ghé qua. Đến giờ ăn, cô nhờ dì hàng xóm nhiệt tình trông tiệm giúp một lát, rồi đến tiệm cơm bình dân vừa rẻ vừa ngon kia ăn tối.

Hôm nay cô đến cũng khá sớm, đám đông vẫn chưa đổ về, mà bản thân cô cũng không muốn mua mang về. Vì tiệm vàng mã chẳng có chút sinh khí nào cả, âm u lạnh lẽo, ngồi lâu sẽ cảm thấy bản thân như sắp hóa thành một con quỷ. Quán cơm tuy lúc này không đông lắm nhưng lác đác cũng có vài người, so với tiệm vàng mã vắng tanh kia thì đông hơn nhiều rồi.

Cố Ỷ chọn một món mặn hai món rau, ba món cả thảy, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Tiệm cơm này bên ngoài thì trông khá cũ kỹ, nhưng bên trong lại được sửa sang tương đối mới. Bàn ghế là loại nhựa rẻ tiền, nhưng ông bà chủ lại rất nhanh nhẹn, mặt bàn được lau sạch bong, không chút dầu mỡ. Nếu không như vậy thì Cố Ỷ cũng chẳng nán lại ăn, cùng lắm là mua mang về.

Trong quán còn có hai chiếc quạt máy và một cái ti vi, lúc này đều đang hoạt động.

Gần vào hè, thời tiết bắt đầu nóng dần lên, bật điều hòa thì lại thấy sớm quá, lúc này có một chiếc quạt máy thổi vào thì rất dễ chịu.

Vì chiếc quạt máy đó, Cố Ỷ chợt nhớ ra trong tiệm vàng mã thật sự chẳng có gì cả.

Không điều hòa, cũng không có quạt, ngoài vài thiết bị điện cơ bản thì trống rỗng. Chiếc laptop duy nhất là do cô tự mang từ ký túc xá ở trường về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!