Lúc xuống xe, Cố Ỷ bị Khương Tố Ngôn gọi dậy. Khương Tố Ngôn áp sát vào tai cô, gọi cô tỉnh lại.
Hơi thở của Khương Tố Ngôn cũng lạnh buốt, không chỉ lạnh mà còn mang theo cảm giác tê tái thấu xương.
Luồng hơi lạnh ấy phả vào bên tai, kết hợp với giọng nói u uất, khiến Cố Ỷ giật nảy người vì sợ. Vừa tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã tới trạm, vội xách chiếc túi đeo chéo của mình phóng vút khỏi ghế, bước nhanh xuống xe từ cửa sau.
Khi Cố Ỷ đến trường thì vừa hơn bảy giờ một chút. Lúc này trong trường đã có vài người dậy sớm: có người ôm sách chuẩn bị tới phòng tự học, có người mang giày chạy bộ đang đổ mồ hôi trên sân thể dục, cũng có người dậy sớm chỉ để... yêu đương.
Cố Ỷ thì khác, vừa xuống xe là cô quét mã thuê xe đạp dùng chung, phóng thẳng về nhà ăn số 1.
Tiệm ăn sáng ở tầng hai, góc đông nhất của nhà ăn số 1 là tiệm ngon nhất trong trường, giá cả hợp lý, hương vị thì tuyệt vời! Vì nhà ăn số 1 cách ký túc xá của cô khá xa nên bình thường Cố Ỷ cũng không đến đó ăn sáng.
Cô ăn một bữa no nê, dỗ dành cái bụng đói cả đêm rồi mới mua thêm đồ ăn sáng đem về ký túc xá.
Như đã nói, hiện tại Cố Ỷ thật sự rất túng thiếu, nhưng cô vẫn mua bữa sáng cho các bạn cùng phòng chưa dậy nổi đang đói meo. Cô còn rất rõ khẩu vị của từng người, tuyệt đối không mua thứ mà họ không thích.
Cố Ỷ được yêu quý và có nhân duyên tốt đương nhiên không phải chỉ nhờ vào gương mặt.
Bình thường cô và bạn cùng phòng đều đối xử qua lại rất tốt. Họ hiểu hoàn cảnh gia đình cô, nên mỗi khi mua đồ ăn vặt, trà sữa hay trái cây cũng sẽ mua dư ra một phần cho Cố Ỷ.
Nếu Cố Ỷ chỉ biết ăn ké mà lúc nào cũng keo kiệt, lâu ngày chắc chắn họ sẽ dần xa lánh cô. Vì vậy, thỉnh thoảng cô cũng đáp lễ. Dù giá trị không tương xứng, nhưng đều là cô chọn lựa kỹ càng.
Khóa xe đạp ở dưới ký túc xá, Cố Ỷ quẹt thẻ vào khu ký túc xá nữ, leo lên tầng ba phòng của họ, rồi lấy chìa khóa mở cửa phòng. Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, dù sao cô cũng đã ở trường gần hai năm, sắp sang kỳ nghỉ hè năm hai rồi.
Đúng như dự đoán, ba người bạn cùng phòng vẫn chưa dậy. Thấy cũng sắp đến giờ, Cố Ỷ gọi cả bọn dậy luôn. Ban đầu có một người hay cáu gắt khi mới tỉnh giấc, mặt mày u ám thể hiện sự bực bội, nhưng vừa thấy đồ ăn sáng trên tay Cố Ỷ thì lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
"Tiệm bánh bao heo con ở tầng hai nhà ăn số 1! Mình thích nhất luôn đó! Cậu dậy sớm vậy mà còn chạy tới tận đó mua hả?"
Cố Ỷ mỉm cười: "Ăn đi, kẻo nguội là không ngon nữa đâu."
"Okay!"
Bạn cùng phòng vừa rửa mặt xong liền ngồi xuống ăn bữa sáng Cố Ỷ mang về.
Có người ngồi trước bàn đang quay clip đăng mạng, qua gương còn thấy sắc mặt Cố Ỷ không tốt, lo lắng hỏi cô: "Cậu hôm qua không ngủ ngon à? Nhìn mặt cậu tệ lắm đó. Sáng nay để mình điểm danh giúp nhé. Hôm qua cậu không đến, cũng không báo trước, lúc đó không thấy cậu đâu, lúc lão Dương gọi tên cậu mà năm sáu người đồng loạt trả lời 'Có mặt!' luôn đó."
Tuy Cố Ỷ không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe thôi cũng đủ tưởng tượng ra được. Chắc mặt lão Dương khi nghe đám học sinh hùa nhau trả lời thay phải đen thui luôn.
Lão Dương bình thường nghiêm khắc nhưng không phải loại người chấm rớt sinh viên chỉ vì điểm chuyên cần. Chỉ cần thi cuối kỳ qua là ông không làm khó dễ.
Hôm qua đúng lúc là tiết của lão Dương, coi như Cố Ỷ may mắn. Nếu là thầy khác, chỉ vì chuyện hôm qua cũng đủ khiến cô bị đánh rớt học phần rồi.
Cố Ỷ đáp lại lời bạn: "Không cần đâu, lát nữa học xong mình về ăn. Trưa ngủ bù một chút là được. Chiều chỉ có hai tiết, không sao cả."
Nói xong vài câu, Cố Ỷ bắt đầu thu dọn hành lý. Cô dự định sau hai tiết chiều sẽ trực tiếp đến tiệm vàng mã. Dù sao thể chất cô đặc biệt, biết đâu lại có nữ quỷ nào ở trường tìm tới, hơn nữa còn phải về cúng Khương Tố Ngôn nữa, chuyện phải làm còn nhiều lắm.
Thấy hành động của cô, các bạn cùng phòng hơi ngạc nhiên. Ba người nhìn nhau, cuối cùng có một người không kìm được hỏi: "Cố Ỷ, cậu đang làm gì vậy?"
"Mình chỉ đang thu dọn ít quần áo thôi, dạo này phải đến ở căn nhà mà mình được thừa kế nè. Chuyện là họ hàng bắt mình quản lý cửa hàng ông ấy để lại đó, mình không ở đó thì làm sao buôn bán được."
"Cậu định đi thật à? Người thân đó của cậu làm nghề gì thế?" Nghe cô nói vậy, mấy người bạn cùng phòng lập tức bị khơi dậy trí tò mò, thi nhau hỏi han chuyện của Cố Ỷ.
Cố Ỷ cười khổ: "Mình nói ra mấy cậu đừng cười mình đấy nhé."
"Không cười, không cười, cậu nói đi."
"Là một cửa hàng giấy tiền vàng mã cũ kỹ lắm rồi, chuyên bán hình nhân, nhìn thôi đã thấy rùng rợn rồi."
"Ối!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!