Ai cũng biết, Khương Tố Ngôn vốn không giỏi ăn nói... Mà chủ yếu là, nàng chẳng thích mở miệng.
Ban đầu Khương Tố Ngôn đang yên đang lành tựa vào người Cố Ỷ, thấy mấy con tiểu quỷ trước mặt nhe nanh múa vuốt, cố gắng chỉ đích danh nàng là quỷ, thì trong lòng đặc biệt muốn đứng bật dậy, nói thẳng với đám quỷ đó: "Ờ, ta là quỷ đấy, thì sao nào?"
Nhưng phu quân rõ ràng còn đang có hứng chơi tiếp, Khương Tố Ngôn cũng không muốn phá hỏng hứng thú của Cố Ỷ, chỉ lười biếng nhấc mắt lên nhìn một cái, không nói lời nào, tiếp tục dựa vào Cố Ỷ không rời. Dáng vẻ như vậy lại càng khiến đám tiểu quỷ trước mặt hăng máu, thi nhau lớn tiếng hơn.
Cố Ỷ thấy vậy, trong lòng nghĩ: Không được, mình là phu quân của nàng, lúc này không đứng ra bảo vệ vợ mình thì còn gì là khí khái phu quân nữa?!
"Ồn ào cái gì mà ồn ào, cô ấy là do tôi dẫn đến, vốn dĩ người ta cũng không định tới, chẳng qua là tình cờ thấy thư mời họp lớp giống tôi nên mới đến đây! Nếu cô ấy có vấn đề, chẳng phải cũng có nghĩa là tôi cũng có vấn đề à? Ý các người là tôi với cô ấy đều là quỷ, chỗ này có tận hai con quỷ chắc?"
Tình huống mà Cố Ỷ miêu tả xem ra là điều không thể chấp nhận đối với mấy con quỷ khác ở đây, hơn nữa lúc đầu lời nói ra cũng là "có một con quỷ", chứ không phải "có mấy con quỷ".
Không rõ lời cô có thuyết phục được đám quỷ hay không, nhưng dáng vẻ chính nghĩa hùng hồn của Cố Ỷ lại khiến những tên nhát gan e dè, không có thêm ai đứng ra chỉ mặt gọi tên Khương Tố Ngôn nữa. Nhưng chỉ là tạm thời không dám chỉ thôi, nhìn ánh mắt của họ, Cố Ỷ biết vẫn còn rất nhiều kẻ đang nghi ngờ Khương Tố Ngôn.
Sau khi màn chỉ đích danh Khương Tố Ngôn thất bại, mọi người bắt đầu chia nhóm nhỏ ngồi rải rác, nhưng cơ bản là vẫn ở trong tầm nhìn lẫn nhau, không ai dám rơi vào điểm mù của tầm mắt. Dù gì thì tình hình bây giờ rõ mồn một là một câu chuyện kinh dị, ai mà tách ra một mình thì người đó chết, trong phim đều diễn thế cả.
Ai cũng không muốn trở thành tên xui xẻo ngu ngốc chết đầu tiên, nên không một ai rời khỏi phòng khách tầng một để lên tầng hai hay đi đâu khác.
Tiếng chuông "đinh đoong" vang lên, thời gian đã là chín rưỡi tối.
Cố Ỷ vốn định mở điện thoại ra để liên hệ với đội cảnh sát chuyên xử lý chuyện ma quái trong khu vực, nhưng vừa mở điện thoại thì phát hiện không có tín hiệu, cũng không có mạng. Cô nhìn quanh một vòng, dường như chưa có con quỷ nào phát hiện ra vấn đề này. Cũng có thể là bọn họ dùng wifi cõi âm, khác biệt hẳn với điện thoại dương gian như cô. Nhưng con đại quỷ phía sau màn chắc không đến mức phạm sai lầm ngu xuẩn thế này.
Vậy nên Cố Ỷ giơ tay lên: "Điện thoại tôi không có mạng cũng không có tín hiệu, mấy người thì sao?"
Nghe vậy, bọn họ đồng loạt rút điện thoại ra, rồi đồng thanh kêu lên: "Thật nè, không có mạng không có sóng luôn!"
Nói thật thì, bây giờ mới nhớ ra kiểm tra sóng điện thoại, thì kịch bản hơi dở quá.
Cố Ỷ thầm khinh bỉ con đại quỷ khởi xướng trò chơi này. Đã không thể liên lạc với bên ngoài, cốt truyện lại không có tiến triển gì, cứ ngồi đây mãi cũng chẳng phải cách. Cố Ỷ vươn vai một cái rồi đứng dậy. Khương Tố Ngôn cũng đứng lên đi theo sát bên, hai người họ trông như sắp rời khỏi chỗ này, khiến đám quỷ còn lại ở đó lập tức căng thẳng.
Vốn dĩ Khương Tố Ngôn là kẻ bị nghi ngờ trọng điểm, bây giờ lại muốn đi ra ngoài, làm sao không khiến người ta cảnh giác và hoài nghi cho được?
Gã đàn ông mặc đồ thể thao là người phản ứng nhanh nhất, lập tức chặn hai người lại, hỏi: "Hai người định đi đâu? Không thể ngồi yên đó được à? Lỡ như xảy ra chuyện thì biết làm sao?!" Hắn tuyệt đối không phải vì quan tâm mà nói mấy lời này, trong mắt hắn tràn đầy sự nghi ngờ và đề phòng, nhưng trong xã hội loài người, nếu thẳng thừng nói "tôi nghi hai người nên không cho đi" thì lại rất dễ bị người ta phản cảm.
Mọi người thường không thích kiểu người quá thẳng thắn và lên giọng, có khi bình thường còn sẽ lười phản ứng rồi lựa chọn nghe theo, nhưng trong tình huống này, ai mà quá khác người sẽ dễ bị nhắm tới.
Gã đàn ông mặc đồ thể thao dù gì cũng là người cùng thế hệ với ba mẹ Cố Ỷ, lăn lộn ngoài xã hội bao năm, tuy tính khí vẫn xấu, người thì hay lên giọng, nhưng ít nhất cũng biết chút nghệ thuật nói chuyện, không đến mức quá thô lỗ. Chỉ tiếc rằng, lời nói dù hay, nhưng đi kèm với thái độ của hắn thì vẫn khiến người ta khó mà có thiện cảm nổi.
"Bọn tôi ra cửa chính xem thử thôi, vừa rồi mọi người có nói bên ngoài thế nào đó, nhưng tôi vẫn chưa tự mình ra nhìn. Tôi muốn xem rõ tình hình rồi mới tính tiếp." Cố Ỷ giải thích sơ qua, nhưng giọng điệu cũng chẳng thể gọi là thân thiện gì, dù sao thì trước mặt cô toàn là quỷ, mà Cố Ỷ cũng chẳng có ý định kết giao với đám quỷ này.
Thái độ đó rõ ràng đã khiến một số con quỷ bị chọc giận, Triệu Yến liền bước ra: "Lâm Mạn Thư, sao cô lại như vậy! Chúng tôi vừa rồi đã nói rồi, đều là tận mắt nhìn thấy, mà cô vẫn không tin chúng tôi sao?"
Trong phòng có tổng cộng mười một người và quỷ, trong đó có bốn con quỷ cùng khẳng định thấy hiện tượng giống nhau, hơn nữa tình hình bên cửa sổ lúc nãy cũng phần nào chứng thực điều đó, nghe có vẻ đáng tin. Nhưng Cố Ỷ tuyệt đối không tin những lời thốt ra từ miệng quỷ, ngoại trừ vợ mình, nên cô nhất định phải tự thân kiểm tra tình hình bên ngoài, xác nhận rõ ràng mới chịu ngồi xuống chơi tiếp với bọn họ.
Thế nên lời cô nói ra cũng cực kỳ thẳng thắn: "Đúng rồi đấy, tôi không tin các người. Mấy người có gì đáng để tôi tin tưởng à?" Cô buông một câu như thế xong thì chẳng thèm để ý Triệu Yến phản ứng ra sao, trực tiếp dẫn Khương Tố Ngôn đi ra cửa.
Cô bước xuống bậc thềm, mở cửa chính, lập tức thấy bên ngoài ánh đèn mờ nhạt chiếu không xa, còn phía sau đó là màn đêm vô tận.
Cố Ỷ nhớ rất rõ, trước cửa biệt thự này lẽ ra phải là con đường nội khu đủ rộng cho hai xe tránh nhau. Nhưng hiện tại bên ngoài trống trơn, tối đen như mực, không nhìn thấy nổi năm ngón tay. Cô nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện xung quanh có dấu vết hồn lực, nhưng không giống loại chiêu trò che mắt thông thường, mà bản thân cô cũng không biết cách giải quyết tình hình này. Cô định hỏi Khương Tố Ngôn, nhưng lại sợ bị con đại quỷ sau màn nghe thấy.
Tuy không biết phải làm gì tiếp, nhưng Cố Ỷ hoàn toàn không thấy sợ hãi, vì Khương Tố Ngôn vẫn ung dung như thường, nhìn là biết không có gì nguy hiểm.
Cố Ỷ vốn gan to, dù bên ngoài tối đen như thế vẫn thản nhiên mở đèn pin điện thoại, men theo biệt thự đi một vòng, phát hiện căn biệt thự này đứng trơ trọi một mình, xung quanh tối đen như mực.
Nó giống như một hòn đảo cô lập, nhốt toàn bộ người và quỷ trong nhà lại, khiến họ không tài nào thoát ra được.
Sau một vòng khảo sát, Cố Ỷ quay về cửa chính, vừa vặn thấy một người đàn ông đang thò đầu nhìn ra ngoài. Cố Ỷ nhìn kỹ, chẳng phải gã mặc đồ thể thao sao?
Lúc nãy trong phòng còn tỏ ra hống hách to mồm lắm, vậy mà ra đến bên ngoài lại thành hạng nhát gan. Dáng vẻ rón rén lén lút ngó nghiêng bên ngoài này hoàn toàn trái ngược với bộ mặt hùng hổ trong phòng khách ban nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!