Gần 9 giờ, lại có thêm hai quỷ nam đến.
Tính đến hiện tại, trong căn phòng này tổng cộng có sáu nam, năm nữ — một người, mười hồn ma.
Số lượng quỷ nhiều đến mức khiến Cố Ỷ phải tặc lưỡi.
Mà khi đã đạt tới con số đó, mọi người cũng không tiếp tục chờ nữa, dường như sẽ không có thêm ai đến. Họ bắt đầu trò chuyện, hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân khi còn đi học.
Cố Ỷ lại lấy điện thoại ra, lần lượt đối chiếu với từng bức ảnh, xác nhận thật sự không có ai là bạn học của ba mẹ mình.
Theo diễn tiến cuộc trò chuyện, Cố Ỷ phát hiện ra đây không phải buổi tụ họp bạn cùng lớp, mà là buổi tụ họp của một câu lạc bộ thời đại học. Tất cả những con quỷ này dường như đều từng là thành viên của cùng một câu lạc bộ. Đến lúc này, Cố Ỷ mới biết thì ra ba mẹ mình không chỉ học cùng lớp, mà còn cùng một câu lạc bộ nữa.
Cô không chen vào được cuộc trò chuyện của họ, nhưng nghe những gì họ nói, cô phần nào cũng nắm được chút ít tình hình. Trước hết, hai người đeo kính là vợ chồng.
Chính là Triệu Yến và người đàn ông đeo kính trông nho nhã, hai người họ cũng là những người may mắn có thể nắm tay nhau đi từ thời đại học đến tận lễ cưới, giống hệt như ba mẹ của Cố Ỷ.
Từ thời sinh viên ngây ngô gặp gỡ rồi yêu nhau, đến cuối cùng cùng nhau trải qua cơm áo gạo tiền, củi gạo mắm muối... Mà ba mẹ Cố Ỷ có lẽ còn phải trải thêm một màn "hồn lực" nữa.
Mốc thời gian quả thực cũng là năm năm trước, những con quỷ này đều cho rằng hôm nay là ngày 20 tháng 10 của 5 năm trước, những chuyện họ kể cũng là những điều Cố Ỷ có chút ấn tượng nhưng không biết đã xảy ra khi nào, giờ nghe mới biết: Ồ, thì ra là chuyện của 5 năm trước rồi.
Họ trò chuyện không đầu không cuối, nói được một lúc, có một người đàn ông mặc đồ thể thao lên tiếng: "Nhưng lần này là ai gọi chúng ta tụ họp vậy? Tôi nhớ là trong đám bạn học không có ai họ Ngô mà."
Chủ đề này vừa mở ra, mọi người nhìn nhau, cuối cùng thống nhất một kết luận: Tuy rằng ai cũng nhận được thư của người họ Ngô kia, đối phương còn viết rất nhiều chuyện liên quan đến họ trong thư, nhưng thực ra họ đều không biết người này là ai, thậm chí chẳng còn chút ấn tượng nào.
Thế mà các người vẫn dám đi dự buổi họp lớp này à? Đúng là gan lớn thật đấy.
Cố Ỷ thầm mắng khẽ trong lòng, đầu óc vẫn không ngừng vận hành. Nếu như những gì các con quỷ này nói là thật, không phải đang gạt cô hay diễn kịch cùng nhau, thì theo lời họ, người họ Ngô kia hoặc là đại BOSS đứng sau vẫn chưa lên sân khấu, hoặc là đang cố tình ẩn mình trong số họ. Cố Ỷ cảm thấy khả năng chia đều năm năm, nhưng mấy con quỷ kia lại nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn.
Thế là bọn họ bắt đầu chỉ trích lẫn nhau. Triệu Yến thậm chí còn chỉ đích danh Cố Ỷ: "Lâm Mạn Thư, có phải là cô không?! Năm đó cô đã không ưa tôi, giờ lại cố tình bày ra chuyện này để trêu chọc tôi đúng không?!"
Cố Ỷ chỉ biết ngơ ngác, còn Triệu Yến thì bị người đàn ông đeo kính ngăn lại: "Yến Yến, em đang nói gì thế, Mạn Thư không phải kiểu người như vậy."
Không khuyên còn đỡ, càng khuyên Triệu Yến càng nổi giận. Cô ta giơ tay đẩy người đàn ông đeo kính một cái: "Anh đừng tưởng tôi không biết, năm đó anh thích cô ta!"
Đối với người đàn ông đeo kính nho nhã này thì đúng là tai bay vạ gió, trên mặt anh ta lộ ra vẻ tức giận, mà Cố Ỷ cũng không rõ là do bị vạch trần tâm tư nên tức giận, hay do bị oan uổng mà tức giận.
"Em đang nói gì vậy? Chẳng lẽ em không hiểu tình cảm của anh dành cho em sao?"
Ánh mắt anh ta nhìn Triệu Yến rất chân thành, hai con quỷ này có vẻ như nếu không ai can ngăn thì sẽ bắt đầu diễn phim Quỳnh Dao mất. May thay, một nữ quỷ mặc váy dài, tính cách trông có vẻ dịu dàng bước ra. Cô ta phát hiện một bức thư đặt trên chiếc bàn bên cạnh phòng khách, liền cầm lên đi tới: "Tôi nghĩ mọi người nên xem cái này."
Vì tiếng nói bất ngờ của cô ta, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ấy. Trong ngón tay thon dài, cô ta đang cầm một phong thư trắng muốt.
Cô ta mở ra, đọc lướt trước, vẻ mặt lập tức thay đổi rõ rệt, đó là vẻ hoảng sợ.
Người đàn ông mặc đồ thể thao trông có vẻ sốt ruột, chưa kịp để cô ta nói gì đã vội vàng hỏi: "Vương Tuyết, trong đó viết gì vậy, cô nói mau đi!"
Vương Tuyết lúc này mới hoàn hồn lại, nhưng cô ta mím môi, như thể không biết nên mở miệng thế nào.
Người đàn ông mặc đồ thể thao không nhịn được nữa, liền giật lấy lá thư từ tay Vương Tuyết. Anh ta cúi đầu vừa nhìn vừa đọc to: "Xin hãy chú ý, trong số các người có một con quỷ. Hoặc tìm ra nó, hoặc bị nó giết chết."
Đọc xong, anh ta phỉ nhổ một tiếng: "Đồ điên."
Anh ta ngẩng đầu lên đảo mắt một vòng, rồi mở miệng:"Là ai trong các người chơi cái trò vặt này vậy? Trẻ con quá! Trò này xưa như trái đất rồi, ai còn chơi nữa chứ!" Anh ta lắc lắc phong thư trong tay, giọng đầy khinh thường.
Nhưng trong phòng không có con quỷ nào đáp lại, ngược lại, tất cả đều dán chặt mắt vào lá thư. Khi người đàn ông mặc thể thao còn đang lắc lắc bức thư, thì một con quỷ khác mặc áo sơ mi kẻ sọc đi lên, lấy lại bức thư từ tay anh ta.
Sau khi đọc xong, anh ta mới ngẩng đầu nói:"Lá thư này là in bằng máy tính, chỉ nhìn chữ thì không thể biết ai là người viết. Nhưng thư tôi nhận được là thư viết tay, nếu so chữ viết của mọi người trong phòng, nhất định sẽ biết ai là người khởi xướng. Tôi đến đây là nể mặt bạn học cũ, nhưng nếu có ai định giở trò, thì tôi không chơi nữa đâu."
Nói xong, gã áo sơ mi kẻ sọc chẳng thèm quay đầu lại, đi thẳng ra cửa biệt thự. Theo sau hắn, Triệu Yến và chồng cô ta liếc mắt nhìn nhau rồi cũng hướng về phía cửa. Vương Tuyết chần chừ một lúc, chân khẽ động, cuối cùng cũng định rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!