Chương 120: Cách mở màn mới mẻ

"Đến rồi... dậy dậy..."

Trong cơn mơ màng, Cố Ỷ nghe thấy tiếng nói đó. Cô từ từ tỉnh dậy, ngáp một cái thật dài, vươn vai, cuối cùng còn dụi dụi mắt.

Tuy cánh tay của Khương Tố Ngôn vừa cứng vừa lạnh, nhưng Cố Ỷ đã quen rồi, nên ngủ cũng không tệ. Quả nhiên, vừa tỉnh lại ngẩng đầu, Cố Ỷ liền thấy thông báo tàu cao tốc sắp vào trạm.

Cô lại ngáp thêm cái nữa, rồi lấy ba lô từ trong lòng Khương Tố Ngôn ra, đứng dậy kéo nàng cùng ra ngoài.

Điều khá kỳ lạ là vị trí bên cạnh Cố Ỷ, ngay lối đi nhưng vẫn không có ai ngồi.

Trong lúc chờ tàu dừng hẳn, Cố Ỷ còn trò chuyện với Khương Tố Ngôn, nói rằng chỗ ngồi bên cạnh vậy mà chẳng có ai ngồi cả.

Khương Tố Ngôn liếc nhìn cô, trả lời: "Thật ra là có người định ngồi vào đấy."

"Thế sao người ta không ngồi?"

"Không biết, nhìn ta một lúc rồi bỏ chạy."

Cố Ỷ ngơ ngác vài giây, trong đầu bỗng lóe lên linh cảm, cô hỏi Khương Tố Ngôn: "Chị nhìn người ta bằng ánh mắt thế nào?"

Khương Tố Ngôn dùng đôi mắt đen láy kia lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Cố Ỷ, ánh mắt kiểu này nếu đột nhiên nhìn thấy sẽ khiến người ta nổi hết da gà, huống chi là người bình thường?

"Bảo sao người ta không dám ngồi..."

Ai mà ngồi nổi với ánh mắt đó chứ!

Trong lòng Cố Ỷ âm thầm thắp một nén nhang cho vị hành khách đáng thương kia. Sau khi cửa tàu mở, cô kéo Khương Tố Ngôn xuống.

Xuống tàu rồi, Cố Ỷ tìm một góc trong phòng chờ rồi ngồi xuống cùng Khương Tố Ngôn. Dù sao thì Khương Tố Ngôn không cần ngủ, lại có thể dùng ba lô phong ấn nàng, nên Cố Ỷ ngủ cũng không lo lắng nàng làm chuyện xấu gì, cùng lắm chỉ hù người bằng ánh mắt mà thôi.

Ghế trong phòng chờ là những hàng dài, nên Cố Ỷ có thể nằm ngang ra, đầu gối lên đùi Khương Tố Ngôn, hưởng thụ cảm giác "gối đùi" trong truyền thuyết. Nếu là một phụ nữ bình thường thì đùi sẽ rất mềm mại, nhưng Khương Tố Ngôn không phải, đôi chân nàng cứng như sắt. Mà ghế phòng chờ lại bằng inox, nằm ngủ thì đặc biệt cứng.

Cố Ỷ lăn qua lăn lại một lúc mới ngủ được.

Khương Tố Ngôn vẫn ngồi canh bên cạnh, cho đến khi trời sáng hôm sau.

Ngày 20 ban ngày, Cố Ỷ đưa Khương Tố Ngôn đi ăn buffet. Dạo này Khương Tố Ngôn ăn rất no nê, tháng này đã ăn hai bữa buffet rồi. Buổi chiều, sau khi liên lạc với đội đối phó dị sự tại địa phương, Cố Ỷ nhận được sự hỗ trợ từ đội cảnh sát sở tại.

Cố Ỷ vốn muốn nhờ cảnh sát điều tra tình hình liên quan đến bạn học đại học năm xưa của ba mẹ mình và người gửi hàng họ Ngô bí ẩn kia, nhưng cảnh sát thật sự quá bận. Sau khi mọi người nhận thức được thế giới này tồn tại ma quỷ, các sự kiện siêu nhiên xảy ra liên tục, đội cảnh sát vốn đã thiếu người lại càng thêm bận rộn, nhiều người làm việc liên tục, gần như một người phải đảm đương vai trò của hai, ba người.

Trong tình huống như vậy, nhờ họ giúp mình, đúng là điều không tưởng.

Tuy vậy, cảnh sát vẫn hỗ trợ Cố Ỷ rất nhiều: cấp giấy giới thiệu để cô có thể đến trường đại học cũ của ba mẹ tra cứu hồ sơ liên quan, còn cho số điện thoại của người phụ trách.

Ngoài ra, Cố Ỷ còn được cho phép nghỉ ngơi tại đồn cảnh sát. Nhưng cô nhìn Khương Tố Ngôn rồi mỉm cười từ chối, chỉ hỏi liệu buổi tối có thể ăn ké bữa cơm không.

Các anh chị cảnh sát đều rất dễ tính, lập tức đồng ý.

Lại tiết kiệm được một bữa cơm, Cố Ỷ thấy mình đúng là một siêu cấp thông minh đáng yêu lanh lợi, dễ thương vô cùng!

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Cố Ỷ bắt xe buýt, đi nhiều chặng để đến phòng lưu trữ hồ sơ của ngôi trường mà ba mẹ cô từng học. Thế nhưng nhân viên phụ trách lại tỏ ra khó xử, ba mẹ cô đã tốt nghiệp từ hơn hai mươi năm trước, trường học khi đó cũng đã chuyển địa điểm, khuôn viên cũ bị phá dỡ và xây dựng lại để dùng vào mục đích khác.

Mặc dù trường vẫn còn lưu giữ hồ sơ của sinh viên thời đó, nhưng nội dung thì không đầy đủ.

Cuối cùng, người quản lý cũng tìm ra được tấm ảnh tốt nghiệp của lớp ba mẹ Cố Ỷ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Cố Ỷ đã nhận ra ba mẹ mình. Hai người đứng cạnh nhau, vai gần như chạm vào nhau, không biết bàn tay bị hàng người phía trước che khuất có đang nắm lấy nhau hay không, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười phơi phới tinh thần kia cũng đủ để cảm nhận họ khi ấy hạnh phúc thế nào.

Dưới bức ảnh tốt nghiệp là một danh sách dài gồm nhiều hàng tên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!