Chương 12: Nghi vấn

Sau khi nói xong câu đó, Khương Tố Ngôn liền sinh động biểu diễn cho Cố Ỷ thấy thế nào gọi là "ăn nó luôn".

Khương Tố Ngôn là một cô gái trông nhỏ xinh, còn nhỏ hơn cả Cố Ỷ. Có lẽ là vì nàng sống từ cả nghìn năm trước, mà người thời đó thì nhìn chung không cao lớn cho lắm.

Đặc biệt là khi so với cái thứ đen kịt đang vùng vẫy trước mặt, Khương Tố Ngôn trông lại càng nhỏ nhắn đáng yêu.

Chỉ là cô gái nhỏ nhắn đáng yêu này, đối diện với cái thứ đen ngòm kia cũng mở to miệng ra. Nàng rất cố gắng mở miệng thật lớn, nhưng đôi môi anh đào của nàng dù mở lớn cỡ nào thì cũng chỉ nhỏ như vậy thôi, nhìn còn có chút đáng yêu.

Tất nhiên, trong mắt cái thứ đen kịt kia, đây chẳng phải đáng yêu gì, mà là đáng sợ.

Khi Khương Tố Ngôn từ từ lại gần, nó vùng vẫy càng dữ dội hơn, nhưng có giãy cũng vô ích, vẫn bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay.

Miệng Khương Tố Ngôn ghé sát vào cái thứ đen kịt kia, khi chạm đến những hạt nhỏ màu đen liền đột ngột hút mạnh một cái.

Từng mảng từng mảng hạt đen kia bị nàng hút sạch vào miệng. Âm thanh "rè rè" lúc này nhuốm màu ai oán, thể hiện rõ sự đau đớn và tuyệt vọng tột cùng của thứ đen kịt kia.

Chỉ trong hai giây, nó đã hoàn toàn biến mất, không để lại dù chỉ một hạt đen nhỏ nào.

Khương Tố Ngôn ăn xong con quỷ đó, liền giơ tay lên, đầu ngón tay đen tuyền chạm vào đôi môi đỏ hồng, trông tương phản rõ rệt. Nàng dùng ngón tay lau khóe miệng, động tác chẳng khác gì lúc trưa Cố Ỷ ăn xong cơm gà kho nấm rồi lau miệng.

Ăn xong, Khương Tố Ngôn còn đưa ra nhận xét: "Không ngon lắm, vị hơi khô. Chắc nó mới làm quỷ chưa được bao lâu."

Màn biểu diễn ăn quỷ sống này khiến Cố Ỷ choáng váng đến mức ngây người, một lúc sau mới từ dưới đất bò dậy. Cô phủi phủi mông, không nhịn được liền xoa xoa, cú ngã vừa rồi thật sự rất đau.

Vừa xoa mông, cô vừa không quên thắc mắc: "Nó mới thành quỷ mà đã biến thành cái dạng đó à? Kinh dị thật."

Khương Tố Ngôn đáp xuống trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Cố Ỷ, sau một lúc lâu mới giải thích: "Quỷ sẽ thành hình dạng thế nào không liên quan gì đến thời gian làm quỷ, thời gian càng lâu thì chỉ càng mạnh hơn thôi, còn hình dạng không nói lên thực lực. Nhưng chỉ cần một con quỷ quên rằng mình từng là người, đánh mất nhân tính của mình, thì sẽ càng ngày càng không giống con người nữa."

Lời này rất sâu sắc, Cố Ỷ ngẫm nghĩ kỹ càng, rồi phát hiện Khương Tố Ngôn như đang gián tiếp khen chính bản thân nàng: "Nếu nói ngược lại, thì con quỷ càng giống người, càng có nhân tính đúng không?"

"Cũng chưa chắc, lỡ đâu nó là lão quỷ đã hàng ngàn vạn năm, có cách giữ nguyên hình dạng thì sao?" Khương Tố Ngôn rõ ràng đang cảnh báo Cố Ỷ, đừng nghĩ nàng quá tốt. Nhưng Cố Ỷ lại gãi gãi đầu, vẫn nói:  "Vậy thì em tin lão quỷ đó chắc chắn không phải là chị."

*Lão quỷ thật ra có thể dịch thành quỷ già, nhưng câu này giống câu chửi ở VN quá nên mình giữ nguyên từ lão quỷ nha. ^^

Khương Tố Ngôn liếc cô một cái, rồi quay đầu đi. Sau đó thì chui tọt vào bóng của Cố Ỷ. Đây là lần đầu tiên nàng biến mất trước mặt cô như thế, khiến Cố Ỷ cảm thấy: chắc Khương Tố Ngôn đang ngượng.

Dù chỉ mới tiếp xúc một ngày, nhưng Cố Ỷ cảm thấy Khương Tố Ngôn khác hẳn những con quỷ khác.

Cô ngẩng đầu nhìn con phố cổ vắng tanh không bóng người, dẫu trong mấy ngôi nhà vẫn còn vài ánh đèn le lói, nhưng sau trận hỗn loạn vừa rồi lại không ai chạy ra xem. Cố Ỷ đoán là người ở phố cổ đa phần đã lớn tuổi, thính lực không tốt, hoặc là bản thân quỷ khi xuất hiện có mang theo hiệu ứng gây nhiễu nào đó.

Tóm lại, không có ai chạy ra lại là điều tốt, vì chuyện này đúng là khó mà giải thích được.

Cố Ỷ thấy yên ổn rồi liền quay về. Vừa khép cánh cửa hông của cửa hàng lại, cô bỗng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: cơm hộp của mình đâu!

Cố Ỷ ngơ ngác, anh giao hàng đã rời đi, mang theo luôn cả phần cơm của cô.

Cô đứng sau cánh cửa bên hông của tiệm vàng mã, tay còn đặt trên ổ khóa, nghe bụng mình réo ùng ục mới chợt nhận ra một sự thật đau lòng.

Cố Ỷ đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu mình là người giao đồ ăn và gặp phải chuyện như vừa rồi, chắc chắn cô cũng sẽ không muốn quay lại giao nữa. Cho dù cô có gọi điện giải thích, anh giao hàng chắc cũng không đồng ý quay lại.

Nhưng nếu anh ta không quay lại, không chỉ là tiền của cô coi như mất trắng, mà tối nay cô còn phải đi ngủ với cái bụng đói meo.

Với suy nghĩ "nhỡ đâu anh ấy thật sự chịu giao lại thì sao", Cố Ỷ lôi điện thoại trong túi ra, gọi cho anh giao hàng.

Cuộc gọi đầu tiên không được bắt máy, cô không nản lòng, gọi lần thứ hai. Chuông đổ rất lâu, ngay lúc Cố Ỷ nghĩ anh ta sẽ không nghe máy thì điện thoại được kết nối.

"Alo?"

Qua giọng nói của anh giao hàng, Cố Ỷ nghe ra sự mệt mỏi nặng nề. Cô hiểu, bản thân cũng mệt, nhưng liên quan đến bữa tối của mình, cô không thể từ bỏ dễ dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!