Chương 119: Họp lớp

Sau khi trò chuyện xong với các bạn cùng phòng, cô còn quay lại ký túc xá chợp mắt một lát. Buổi chiều, Cố Ỷ nghiêm túc nghe giảng, nhưng vẫn có cảm giác như đang nghe sách trời.

Thành tích của Cố Ỷ không tốt cũng không tệ, chỉ xếp trên trung bình một chút trong lớp, thuộc nhóm học lên cao học thì không có hy vọng. Vốn dĩ điểm số còn tạm ổn, nhưng qua một tháng này, e là trong mắt giáo viên ấn tượng đã tụt mạnh, học kỳ này điểm có vẻ không khá nổi. May mà chương trình đại học nhiều môn vẫn có thể ôm chân Phật trước kỳ thi để kéo điểm lên.

Cố Ỷ thỉnh thoảng cũng tự cảm thán, may mà chuyên ngành của mình không phải dạng cần kỹ năng thực hành quá cao, nếu không thì giờ chắc đã cận kề trượt môn.

Tan học buổi chiều, Cố Ỷ còn tới thư viện ôm sách gặm kiến thức một lúc, cố gắng đuổi kịp tiến độ bị tụt trước đó.

Trong lúc đang ở thư viện, Cố Ỷ nhận được một cuộc gọi, là từ dì bên cạnh tiệm vàng mã.

"Bà chủ Tiểu Cố à, có một bưu phẩm gửi qua bưu điện cho cháu, hình như là một bức thư, dì đã nhận giúp rồi, nhớ về thì qua chỗ dì lấy nhé."

"Vâng, cảm ơn dì ạ." Cố Ỷ cúp máy, trong lòng hơi khó hiểu. Nếu là thư gửi cho cô, theo lý thì nên gửi về trường mới phải. Vì thư từ thường dùng địa chỉ cũ, mà cô mới dọn tới cửa hàng vàng mã chưa bao lâu, bình thường chỉ có hàng chuyển phát nhanh hoặc đồ ăn giao tới mới dùng địa chỉ này.

Khi Cố Ỷ quay về cửa hàng, cô đi qua lấy bưu phẩm từ chỗ dì bên cạnh, đúng như dì nói, trông như một bức thư. Bưu kiện của bưu điện là một phong bì cứng hình chữ nhật, niêm phong dán thông tin gửi thư. Tên người gửi và địa chỉ trên đó đều xa lạ với Cố Ỷ, cô không quen người này.

Cố Ỷ chào tạm biệt dì, cầm bưu phẩm về cửa hàng vàng mã, ngồi xuống chỗ của mình mới bắt đầu dò xét hồn lực trên bưu kiện. Kết quả là... quả thật có dấu hiệu của hồn lực! Nhưng chỉ là hơi vương chút xíu, sắp tiêu tán mất, cũng không lưu lại thông tin gì hữu dụng bằng hồn lực.

Nghĩ cũng phải, người có thể dùng hồn lực để lưu giữ thông tin dài hạn, Cố Ỷ thật sự chưa gặp được mấy ai. Như lần trước cái thiệp mời kia cũng chỉ giữ được trong thời gian ngắn, sau khi tới tay Trương Gia Hào nhờ lão đạo sĩ kiểm tra thì hồn lực trên thiệp đã tiêu tán sạch.

Cố Ỷ nhìn vào phần người nhận, lại thoáng khựng lại.

Tên người nhận không viết rõ là "Cố Ỷ", mà chỉ có một chữ "Cố", số điện thoại thì bỏ trống, chỉ ghi địa chỉ là cửa hàng vàng mã. Đúng là bưu điện lợi hại thật, không có số điện thoại cũng có thể giao tới tận nơi.

Cố Ỷ xoa xoa cằm, lúc này Khương Tố Ngôn hiện ra bên cạnh cô, ló đầu hỏi: "Đây là thư gửi cho nàng à?"

"Thật sự khó mà nói chắc."

Bởi vì, người chủ cũ của tiệm vàng mã lão Cố, cũng có thể được viết tắt thành "Cố".

Cố Ỷ không do dự nữa, mở bưu kiện lấy thư ra. Vừa thấy tên ở phần mở đầu bức thư, cô liền sửng sốt. Bởi vì bức thư này, không phải gửi cho cô, cũng không phải gửi cho đồng chí lão Cố, mà là gửi cho lão cha của cô. Tên viết trên thư chính là tên của ba cô.

Nội dung thư viết rất rõ ràng, là mời ba cô đến tham dự buổi họp lớp, một buổi họp lớp sau 22 năm xa cách.

Từng câu từng chữ trong thư đều chân thành tha thiết, bày tỏ nỗi nhớ những ngày tháng đại học năm xưa, mong được gặp lại nhau một lần. Trong thư còn nhắc mong ba Cố Ỷ có thể dẫn theo mẹ cô cùng đến, vì mẹ cô cũng là bạn học cũ, đồng thời là bạn học của người gửi thư. Nhưng qua thư, Cố Ỷ có thể nhận ra mối quan hệ giữa mẹ cô và người gửi không được tốt đẹp cho lắm, người gửi còn hy vọng mẹ cô đừng vì chuyện năm xưa mà vẫn còn ghét anh ta, mong có thể mượn cơ hội buổi họp lớp này để hóa giải hiềm khích năm đó.

Người ký tên cuối thư chỉ viết một chữ "Ngô".

Trường đại học năm xưa của bố mẹ Cố Ỷ cách thành phố Lễ Phong không xa cũng không gần, ngồi tàu cao tốc cũng mất hơn hai tiếng, thuộc kiểu nơi mà nếu không có chuyện gì đặc biệt thì cô cũng chẳng bao giờ mò đến.

Nhưng bức thư này lại có sức hút cực lớn với Cố Ỷ. Trong tình cảnh hiện tại ba mẹ mất tích, một bức thư mang theo hồn lực gửi đến tay cô chẳng khác nào củ cà rốt lắc lư trước mắt con lừa: rõ ràng biết có điều bất thường, thậm chí có thể công cốc, nhưng Cố Ỷ vẫn không nhịn được mà muốn ngoan cố chạy theo gặm cho bằng được.

Phải ra khỏi tỉnh, Trương Gia Hào và Tiểu Yêu chắc chắn là không giúp được gì, còn Triệu Thanh, cái đồ vô dụng nhưng to xác kia vẫn nên ở lại Lễ Phong thì hơn. Lão đạo sĩ thì thần thần bí bí, ra ngoài với ông ta Cố Ỷ cũng không yên tâm, còn Trần Tư Nam thì bản thân mang theo phong ấn, ngay cả đạo quán Thanh Sơn cũng không ra nổi. Cố Ỷ thở dài, đội đặc nhiệm xử lý dị sự thành phố Lễ Phong của họ đúng thật là:

người già thì quá già, người trẻ thì quá non, còn lại đều vô dụng, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng Cố Ỷ lại mắc cái chứng sợ ra trận thì thiếu hỏa lực, thấy thời gian tổ chức buổi họp lớp vẫn còn, tận ngày 20 tháng 10 mới bắt đầu, nên cô cũng yên tâm hơn phần nào, quyết định chuẩn bị đầy đủ trang bị rồi hãy lên đường. Không chút chần chừ, Cố Ỷ đi tìm lão đạo sĩ trước, giở trò ăn vạ lăn lộn trước mặt Trương Gia Hào, cuối cùng cũng mượn được Khốn Tiên Thằng từ tay lão.

Sau đó lại đi tìm Trần Tư Nam, dùng tình cảm và lý lẽ thuyết phục, cuối cùng mượn được kiếm tiền đồng.

Lúc chuẩn bị trang bị, Cố Ỷ thật sự rất nghiêm túc.

Cô đặt vé chuyến tàu khuya ngày 19, rạng sáng ngày 20 mới đến thành phố tổ chức buổi họp lớp. Để tiết kiệm tiền, cô định ngồi lì trong sảnh chờ ga tàu ở điểm đến đến tận sáng mới ra ngoài. Buổi họp lớp tổ chức vào tám giờ tối, nhưng ban ngày Cố Ỷ định đi lòng vòng trong thành phố đó một vòng, tìm xem có dấu vết của "Ủy ban sáng tạo quái đàm" không, tiện thể gửi tặng mấy con quỷ trong thành phố đó một gói quà bất ngờ đặc biệt.

Biết Cố Ỷ sắp đi nơi khác, Trương Gia Hào còn liên hệ giúp cô với đội xử lý chuyện dị sự địa phương, bảo nếu có chuyện gì thì cứ tìm bọn họ. Đồng thời, anh còn mang đến "tiền thưởng công dân nhiệt tình" của sự kiện lần trước. Cũng giống như trước, không nhiều không ít, hai vạn tệ. Cố Ỷ giữ chặt khoản tiền thưởng này như giữ của quý, sợ Khương Tố Ngôn quay đầu lại sẽ đoạt mất của mình.

Trương Gia Hào chỉ đến để giao tiền thưởng, trước khi đi còn để lại một câu: "Không cần phải cố gắng đến thế đâu."

Đồ người lớn đáng ghét!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!