Chương 11: Vợ ơi cứu em!

Có những lúc, phản ứng của cơ thể con người mạnh hơn lý trí rất nhiều.

Cũng có rất nhiều lúc, con người không kịp cân nhắc lợi hại.

Đây là lần đầu tiên Cố Ỷ nhận ra, thì ra có một ngày mình sẽ liều mạng vì người khác.

Sau tiếng cười khúc khích ngắn ngủi kia, cuộc gọi điện thoại của cô liền bị ngắt đột ngột. Âm thanh "rè rè" như có thực thể bò ngang qua cánh cửa gỗ của tiệm vàng mã, rồi trườn đi sang bên cạnh.

Cố Ỷ lập tức đoán được ý đồ của thứ "rè rè" kia: thấy không xử lý được cô, lại sắp có một anh giao hàng mang đồ ăn tới tận cửa, chắc chắn nó định ăn trước một người để lót dạ. Nếu Cố Ỷ xông ra cứu người giao hàng, thì nó sẽ được khuyến mãi ăn một tặng một, thêm một phần chính là cô.

Cố Ỷ hiểu điều đó. Cô cũng rất rõ rằng bản thân chẳng thể làm gì được với thứ kia. Cô, Cố Ỷ chỉ là một người bình thường, thậm chí trước đêm qua còn chưa từng gặp ma, cũng không tin trên đời có ma.

Cô không thể đối phó với cái thứ "rè rè" đó. Lựa chọn tốt nhất lúc này chính là co rúm lại trên tầng hai nhỏ hẹp của mình, hưởng sự che chở của Khương Tố Ngôn rồi chờ trời sáng.

Thế nhưng thực tế là, Cố Ỷ căn bản không thể nào lý trí mà cân nhắc lợi hại. Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, thì cơ thể đã đi trước một bước, vượt qua mấy bậc cầu thang vừa rồi còn khó khăn lắm mới dám bước lên, vèo một cái lao ra cửa, kéo cánh cửa gỗ bên cạnh ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ nhìn thấy hình dáng của thứ đã đứng ngoài cửa suốt nãy giờ không chịu rời đi.

Anh giao hàng ngã cách đó không xa, xe đổ cạnh bên. Khuôn mặt anh tái mét vì kinh hãi, bởi vì thứ trước mặt thật sự không thể đem ra đùa được.

Đó là một cái bóng người đen sì sì, trông giống một người đàn ông gầy gò, nhưng lại là một hình thể được tạo nên từ vô số hạt đen nhỏ. Những hạt nhỏ đó ma sát với nhau phát ra âm thanh "rè rè".

Cái bóng đen sì sì đó dường như phát hiện ra món ngon vừa không cách nào đi vào ăn nay lại tự chui ra, nó thậm chí bỏ qua luôn anh giao hàng trước mặt, quay ngoắt đầu lại một trăm tám mươi độ, để cho Cố Ỷ nhìn rõ bộ mặt của nó.

Phải nói là, vô cùng trừu tượng.

Đôi mắt nó to nhỏ không đều, là hai hình tròn; không có miệng, chỉ có một đường cong màu đen hình "(" thay thế, giống như đang cười.

Chỉ là, nụ cười ấy lúc này lại trông rất rợn người, chắc chẳng ai nghĩ nó thân thiện cả.

Khi Cố Ỷ đứng cách nó không xa, cô mới cảm nhận rõ đôi chân mình bắt đầu nhũn ra. Trán cô lấm tấm mồ hôi, còn nhiều hơn lúc làm việc buổi chiều.

Cố Ỷ liếc nhìn anh giao hàng, rồi lại nhìn cái bóng đen sì sì, lại nhìn anh giao hàng lần nữa, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh.

Dĩ nhiên là anh hiểu. Anh nhìn chằm chằm cái bóng đen đó với vẻ mặt khó coi suốt một lúc lâu, thấy nó quả thực không để ý tới mình, liền chậm rãi bò lùi về sau, đến cả chiếc xe máy điện thân yêu cũng bỏ.

Nhưng tốc độ của anh quá chậm, khiến Cố Ỷ cũng không thể bỏ chạy một cách dứt khoát. Cô lại sợ cái bóng đen sì sì sẽ làm gì mình, không dám nhìn anh giao hàng nữa, chỉ dám dán mắt vào cái bóng đen kia.

Trong đôi mắt to nhỏ không đều ấy trống rỗng, không có gì cả, nhưng không hiểu sao, Cố Ỷ lại nhìn thấy trong đó thứ cảm xúc mang tên: tham lam.

——Nó muốn ăn thịt mình.

Cố Ỷ hoàn toàn chắc chắn điều đó.

Khoảnh khắc này, cô đã hiểu vì sao Khương Tố Ngôn lại nói cô "dễ chiêu ma quỷ". Cùng là hai con người đứng trước mặt cái bóng đen sì sì đó, nhưng từ lúc cô xuất hiện, nó căn bản không thèm liếc mắt nhìn anh giao hàng lấy một lần.

Như thể trong mắt nó, Cố Ỷ là một chiếc đùi gà chiên giòn cay tẩm bột tỏi thơm phức, còn anh giao hàng chỉ là một hộp cá trích ngâm thối hoắc. Cái bóng đen sì sì có thể bịt mũi mà nuốt cá trích ngâm nếu bắt buộc, nhưng khi có đùi gà chiên trước mặt thì hộp cá chẳng có chút hấp dẫn nào với nó cả.

Anh giao hàng rõ ràng cũng nhận ra điều đó, tốc độ bò lùi của anh lập tức nhanh hơn một chút.

Nhưng chính vì anh đổi tốc độ bất ngờ, khiến Cố Ỷ vô thức liếc nhìn anh một cái, muốn xác nhận xem tình trạng hiện tại của anh ra sao. Là một cái liếc đó đã tạo cơ hội cho cái bóng đen sì sì.

Chỉ một giây sau, cái bóng đen sì sì biến mất tại chỗ. Khi Cố Ỷ quay lại nhìn nó, bóng dáng nó đã không còn trong tầm mắt; ngay khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt không có ngũ quan, chỉ có hai hốc đen ngòm của nó đột ngột xuất hiện sát ngay trước mặt cô.

Khuôn mặt nó phóng đại lên trước mắt Cố Ỷ, khiến cô có thể thấy rõ khung cảnh bên trong hai hốc đen ấy — một màu đen tuyệt đối, không có gì cả, chỉ có những hạt li ti màu đen cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh "rè rè".

Và rồi đường cong màu đen biểu thị cái miệng kia bất chợt kéo dài ra, lộ rõ thành một cái miệng lớn, lớn đến mức có thể nuốt trọn đầu Cố Ỷ mà không gặp chút khó khăn nào.

Tim Cố Ỷ như lỡ một nhịp, chân cô mềm nhũn, bước hụt một cái, cả người ngã ngửa về phía sau. Đó là phản ứng theo bản năng của cơ thể cô, cũng là thói quen hình thành từ việc từng được cha mẹ cho đi học cận chiến khi còn nhỏ. Đối mặt với mối nguy không thể giải quyết, cô sẽ bản năng mà né tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!