Chương 10: Hai mươi năm nay cũng đâu có thấy ma

Cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ hàng ngày: cúng bái Khương Tố Ngôn để đối phương không bị hắc hóa, lúc này Cố Ỷ mới phát hiện trời đã bắt đầu tối. Cô nhìn đồng hồ, đã khoảng sáu giờ chiều, chuẩn bị quay lại trường học thì bị Khương Tố Ngôn chặn lại.

Đối mặt với "bà lớn" này, Cố Ỷ cảm thấy bất lực: "Còn chuyện gì nữa sao? Tôi thật sự phải về trường rồi, không thì sẽ lỡ bữa tối mất, căng tin sắp đóng cửa rồi."

Khương Tố Ngôn bước đến trước mặt cô, liếc mắt nhìn cô một cái: "Bây giờ nếu ngươi về trường, chắc chắn sẽ mang rắc rối đến cho bạn bè của mình."

Cố Ỷ nhìn nàng, trong lòng nghĩ: chẳng phải bản thân nàng ta mới là siêu cấp đại rắc rối à? Nhưng không dám nói ra, chỉ dám lẩm bẩm trong lòng hai câu, ngoài mặt vẫn phải giả vờ nghi hoặc: "Sao lại nói vậy?"

"Ngươi chiêu hồn gọi ma."

Cố Ỷ không vui, cô tất nhiên biết mình chiêu hồn gọi ma, nếu không thì sao lại dính vào Khương Tố Ngôn được. Vì thế cô gật đầu qua loa lấy lệ, không ngờ câu tiếp theo của Khương Tố Ngôn lại khiến lông tơ cô dựng hết cả lên: "Ngươi đây là không tin ta nói? Trong mắt những ma quỷ khác, ngươi chẳng khác nào một cây nhân sâm đại bổ cả. Không có chút năng lực phòng thân nào mà dám ra ngoài vào ban đêm.

Nếu không có ta che chở, ngươi chắc chắn sẽ bị mấy con quỷ khác ăn sạch sẽ không chừa."

"Ngươi vẫn chưa biết tính tình của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, nhưng bạn bè của ngươi thì ta không quản."

Cố Ỷ không nhịn được liền hỏi thẳng: "Chị đang hù tôi đấy à? Hai mươi năm nay tôi có thấy ma quỷ gì đâu."

Khương Tố Ngôn nở nụ cười, nàng rất hiếm khi cười, hôm nay cả ngày Cố Ỷ mới chỉ thấy nàng cười có hai lần, nhưng so với hai lần trước, lần này nụ cười của nàng ta lại đầy âm trầm quỷ dị: "Nếu ngươi không tin thì tối nay cứ về đi, ta đâu có ngăn cản."

Câu nói đó khiến chân Cố Ỷ như bị đóng đinh tại chỗ. Dù gì Khương Tố Ngôn cũng không có lý do gì để lừa cô, lời nàng ta nói rất có khả năng là thật.

Huống hồ hai mươi năm nay không thấy ma, cũng đâu có nghĩa là bây giờ không thể thấy.

Giờ chẳng phải đang thấy ma đấy sao? Không những ma, mà còn là một con đại quỷ nữa!

Cố Ỷ hết hứng quay về, quyết định quay lại tầng hai của tiệm vàng mã nằm nghỉ tiếp. Dù gì hôm nay làm việc cả ngày, lại còn trải qua chuyện hôm qua, giờ cô chỉ thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

Đường đi từ cửa sau không quen thuộc lắm, cô mở đèn pin điện thoại soi đường, bước vào tiệm vàng mã rồi leo lên tầng hai.

Vừa hay bộ phim truyền hình cập nhật hôm qua cô vẫn chưa xem, thế là cô chui vào giường, mở ứng dụng video xem tập mới nhất.

Khương Tố Ngôn thấy cô ngồi yên chẳng được bao lâu liền lập tức nằm sấp xuống giường, trên mặt thoáng lộ ra vẻ ghét bỏ.

Ban đầu, Khương Tố Ngôn ngồi ngay ngắn ở mép giường, chỉ liếc nhìn Cố Ỷ mấy cái, nhưng chẳng được bao lâu, âm thanh trong điện thoại làm nàng tò mò.

Cuối cùng, Khương Tố Ngôn nằm hẳn lên lưng Cố Ỷ, ghé đầu sang xem ké nội dung trong điện thoại cô đang cầm.

Lúc Khương Tố Ngôn leo lên, Cố Ỷ cảm thấy một luồng khí lạnh lan tỏa rất rõ rệt.

Cái lạnh ấy rất rõ, đặc biệt là chỗ bị Khương Tố Ngôn chạm vào, khí lạnh xuyên qua cả lớp áo, trực tiếp chạm đến da thịt cô, khiến cơ thể vốn còn hơi nóng nhanh chóng trở nên mát lạnh.

Trời đang dần nóng lên, Khương Tố Ngôn cứ dính vào người như thế, thật ra lại rất dễ chịu.

Cố Ỷ nghèo rớt mồng tơi lúc này đã âm thầm tính toán trong lòng: giờ cũng sắp đến hè rồi, nếu hè đến mà Khương Tố Ngôn vẫn cứ dán vào như thế, ít nhất cô cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền điện không nhỏ.

Mở điều hòa vào mùa hè, tiền điện thật sự rất đắt.

Vì thế, Cố Ỷ cũng không lên tiếng phản đối chuyện Khương Tố Ngôn cứ dính lấy mình. Dù sao cô cũng hiểu, có phản đối thì Khương Tố Ngôn chưa chắc đã nghe.

Nghỉ ngơi một lúc, Cố Ỷ tạm dừng xem phim, chuẩn bị đặt đồ ăn ngoài.

Khương Tố Ngôn lại bắt đầu không vui: "Sao không xem tiếp nữa?"

Cố Ỷ đưa giao diện đặt đồ ăn cho nàng xem: "Tôi muốn đặt đồ ăn, đói sắp chết rồi." Rồi thu điện thoại về, lướt xem các món, quả thực khu phố cổ này chẳng có gì ngon... Cô sờ sờ bụng, cảm thấy hôm nay tiêu hao khá nhiều năng lượng, có thể ăn sang một chút.

Thế là cô đặt gà rán kèm coca lạnh.

Dĩ nhiên không phải thương hiệu nổi tiếng KFC, thứ đó đắt lắm, trừ khi là "thứ Năm điên cuồng" thì may ra cô mới nhìn nó một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!