Chương 1: Cô nói với tôi đây là... tài sản thừa kế á?

Hiện giờ trong lòng Cố Ỷ chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó là hối hận.

Đừng hỏi vì sao, hỏi thì cũng chỉ có một câu trả lời: hối hận.

Trên người cô đang khoác một bộ cổ phục màu đỏ, mà cái màu đỏ ấy thì lạ lắm, vừa giống màu đỏ đã phai, lại vừa giống màu đỏ sẫm có lẫn chút hoen gỉ, tóm lại là một màu đỏ không bình thường chút nào.

Nhưng thứ không bình thường hơn chính là việc Cố Ỷ hiện đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế gỗ lim, vẻ mặt nghiêm trang nơi đại sảnh. Bên cạnh là một chiếc bàn Bát Tiên bị nhét nửa vào chiếc bàn dài. Mà đối diện chiếc bàn ấy, là một cô dâu đội khăn voan đỏ, mặc giá y đỏ chói.

*Giá y: áo cưới

Cố Ỷ đưa tay lau mặt, đập nhẹ lên bàn tay đang mềm nhũn và run rẩy của mình, khóe miệng co giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chẳng vui vẻ gì.

Không vui là phải thôi. Ai mà vui mừng nổi trong tình cảnh này chứ?

Nhưng Cố Ỷ vừa quay đầu, lại nhìn thấy đôi tay đặt chồng lên nhau trên đùi của cô dâu.

Thôi xong, dù không muốn vui thì cũng phải cố mà vui lên.

Vì đôi tay đó... nhìn thế nào cũng không giống tay người sống.

Da tay trắng bệch xen lẫn xanh xám, móng tay thì dài đến đáng sợ, còn dài hơn cả lần Cố Ỷ đi làm móng chơi trò nối móng. Hơn nữa, màu móng đó đến cả thợ nail giỏi nhất cũng không làm ra được.

Từ đầu ngón tay lan lên móng là màu trắng pha xanh xám, dần chuyển sang màu đỏ đậm ngả đen, thoạt nhìn tưởng như là màu đen thuần khiết. Mà kiểu loang màu thế này, dù là ở thành phố lớn nào cũng thuộc dạng tay nghề đỉnh cao, không đặt lịch trước một tháng thì khỏi mơ có chỗ.

Nhưng so với cô dâu như xác sống kia, thì mấy vị khách mời xung quanh cũng chẳng khiến Cố Ỷ cười nổi.

Mấy bóng người đi đi lại lại trước mặt cô, có ai nhìn giống người bình thường đâu? Thiếu tay cụt chân thì thôi cũng đành, nhưng mất cả đầu mà vẫn lượn qua lượn lại ra vẻ đáng yêu nữa mới ghê. Có cả mấy thứ chỉ còn nửa thân người, hay cổ dài cỡ ba mét, lại có những sinh vật hình dạng kỳ dị, đầu người thân rắn, nói chung là đủ kiểu quỷ dị khiến Cố Ỷ mở mang tầm mắt về độ phong phú của thế giới ma quái.

Thế mà mấy con quái hình dạng trừu tượng đó còn lượn thẳng tới trước mặt Cố Ỷ, cúi người hành lễ với cô dâu bên cạnh, rồi hô to chúc phúc: "Trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý tử!"

Khóe mắt Cố Ỷ lại co giật lần nữa. Bà mối bên cạnh – một trong số ít người trông vẫn còn giống người sống, đang dùng tay huých eo cô. Cố Ỷ đành bất đắc dĩ đáp lại một câu: "Tôi thật sự cảm ơn các người đấy."

Nhưng trong lòng thì đang gào thét: Tôi cảm ơn thật đấy!

Đợi một hồi lâu, đám quỷ quái hình dạng quái đản kia cuối cùng cũng đi vòng quanh hết lượt, bà mối bên cạnh bỗng nhiên lớn tiếng hô to: "Giờ lành đã tới! Đưa vào động phòng!"

Cố Ỷ há miệng, nhưng không nói nổi một chữ: Vào động phòng cái gì?! Cô là con gái, động cái gì phòng chứ! Mà cho dù không phải con gái thì cũng không thể được! Vì đối diện rõ ràng không phải người sống mà.....!

Cố Ỷ muốn khóc mà không khóc nổi, cảm thấy mình chắc là xui tận tám kiếp mới rơi vào hoàn cảnh này. Nếu có thể lựa chọn lại, nếu được quay về quá khứ, cô nhất định sẽ không ham hố cái tài sản thừa kế từ trên trời rơi xuống ấy, cũng sẽ không mơ tưởng gì đến căn nhà do họ hàng xa xôi nào đó để lại. Chỉ cần không bước vào cái tiệm hàng mã đó, thì cô vẫn sẽ là một nữ sinh đại học bình thường như bao người.

Cố Ỷ hận.

Chuyện này phải kể từ một tuần trước.

Là một nữ sinh đại học bình thường, sau khi cha mẹ mất tích vào năm ngoái, Cố Ỷ bắt đầu cuộc sống một mình. Sau khi cha mẹ ra ngoài tự lái xe đi du lịch rồi gặp tai nạn mất tích trong lúc trượt tuyết trên núi tuyết, Cố Ỷ bắt buộc phải đối mặt với một vấn đề thực tế nhất: không có tiền.

May mà nhờ vào việc đi làm thêm tiết kiệm hằng ngày và chút tiền mà cha mẹ để lại, cô vẫn tạm sống qua ngày được.

Thế nhưng, cô không thể không nghĩ đến tương lai của chính mình. Không còn cha mẹ chống lưng, Cố Ỷ phải tự mình mạnh mẽ sống tiếp, nên số tiền cha mẹ để lại cô cũng không dám tiêu bừa, cuộc sống đương nhiên trở nên khó khăn chật vật.

Cũng may câu "họa phúc khôn lường" không phải nói chơi. Ngay khi cô đang đến mức phải chẻ đôi từng đồng xu mà tiêu, thì một món tài sản thừa kế từ trên trời rơi xuống đã xuất hiện.

Chuyện xảy ra đúng một tuần trước, khi Cố Ỷ đang ngồi học thì cố vấn học tập cùng luật sư đã đến gõ cửa lớp học.

Cô được cố vấn gọi ra ngoài, rồi nhận được một phần tài sản thừa kế từ người thân ở xa: một cửa tiệm trên phố cổ. Cửa tiệm là mặt tiền, lại còn là một căn nhà cũ có sân, diện tích không hề nhỏ. Trước đó, Cố Ỷ từng xem tin tức, nói rằng khu phố cổ này có khả năng sẽ bị giải tỏa, không ngờ lại có căn nhà rơi trúng vào đầu cô.

Cái cảm giác từ trên trời rơi xuống một cái bánh nhân vàng ròng, khiến Cố Ỷ cứ như đang mơ. Khi đó cô còn nghi ngờ không biết có phải đang bị lừa đảo hay không.

Thế nhưng luật sư có đầy đủ giấy tờ và chứng chỉ hợp pháp, nội dung di sản cũng rõ ràng minh bạch. Cố vấn học tập vốn biết rõ hoàn cảnh nhà Cố Ỷ, cũng lo đây là trò lừa, nên còn cẩn thận mời giáo viên khoa luật ở học viện bên cạnh đến kiểm tra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!