Chương 23: (Vô Đề)

Mạnh Hạ mở cửa, Ninh Thanh Uyển đứng ở ngưỡng cửa, lưng thẳng tắp, hơi nhấc cằm lên, lộ ra khuôn mặt tinh tế dưới vành mũ, trong mắt không giấu được vẻ mệt mỏi.

Ánh mắt lướt qua Mạnh Hạ dừng lại trên người Hạ Niệm phía sau cô, Ninh Thanh Uyển khẽ mỉm cười lễ phép: "Chào dì, đây là quà cháu mang đến cho dì." Giọng nói mang theo chút mệt mỏi, khàn hơn thường ngày.

Chỉ cần nghe giọng nói như vậy đã khiến trái tim Mạnh Hạ khẽ run rẩy, dường như Ninh Thanh Uyển rất mệt.

Hạ Niệm kinh ngạc nhận lấy hộp quà từ tay Ninh Thanh Uyển, "Cháu đến là được rồi, mang quà làm gì." Nói rồi liếc mắt nhìn Mạnh Hạ đang đứng chặn ở cửa, vội vàng mời Ninh Thanh Uyển vào nhà ngồi.

Mẹ không còn yêu con nữa rồi! Mạnh Hạ chớp chớp mắt, ngỡ ngàng nhìn Hạ Niệm tỏ ra đặc biệt ân cần với Ninh Thanh Uyển, cô liếc nhìn hộp quả trong tay Hạ Niệm, trong thời gian ngắn như vậy mà Ninh Thanh Uyển còn chuẩn bị được quà...

Như hiểu được sự nghi hoặc của Mạnh Hạ, khi đi ngang qua cô, Ninh Thanh Uyển khẽ nghiêng người ghé sát tai cô thì thầm: "Là quà của tổ chương trình, mượn hoa hiến Phật." Nhìn vào mắt cô, lại hỏi, "Thỏ con, em lại khóc rồi à?"

Mạnh Hạ dụi dụi mắt, cứng miệng phủ nhận: "Ưm, không phải, là gió thổi thôi." Cô quay người đóng cửa.

Ở trong nhà mà còn bị gió thổi đỏ mắt sao, Ninh Thanh Uyển mím môi, không vạch trần lời nói dối vụng về của cô.

"Mọi người hay nói con gái dì giống cháu đấy, nhưng dù sao ngôi sao vẫn là ngôi sao, cháu vẫn xinh đẹp hơn." Hạ Niệm đặt hộp quà bên cạnh bàn tivi, vừa khen ngợi.

Ninh Thanh Uyển cười nhạt: "Mạnh Hạ cũng rất xinh đẹp."

Làm mẹ ai cũng thích người khác khen con mình, Hạ Niệm cười cong miệng, tò mò hỏi: "Hai đứa quen nhau thế nào?"

"Là lần ôm đó mà quen." Chưa để Ninh Thanh Uyển trả lời, Mạnh Hạ đã đáp lời.

Ninh Thanh Uyển nhìn Mạnh Hạ, nhớ lại lúc cô bé hỏi cô "Có muốn yêu không", khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Mạnh Hạ nhìn Ninh Thanh Uyển nửa cười nửa không, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, lúc đó mình cũng gan lắm.

"Ồ vậy à." Hạ Niệm không nghi ngờ gì, mới Ninh Thanh Uyển ngồi xuống ghế sofa, "Bảo bối, rót nước cho lão công của con đi, mẹ vào nấu ăn, còn hai món nữa là xong." Hạ Niệm dặn dò.

Nghe lời Hạ Niệm nói, Ninh Thanh Uyển ngồi trên ghế sofa nhướng mày nhìn Mạnh Hạ.

Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Ninh Thanh Uyển, Mạnh Hạ nghĩ đến mấy từ "bảo bối" và "lão công của con" từ miệng mẹ, cảm giác xấu hổ tăng vọt, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức ngón chân cũng có thể in dấu lên dép.

Mạnh Hạ vội vàng tránh ánh nhìn, đi vào bếp rót nước cho Ninh Thanh Uyển, tiện thể thọc thọc Hạ Niệm, "Mẹ, mẹ đừng gọi con là bảo bối nữa, cũng đừng nói... là lão công của con."

Hạ Niệm đang xào rau, liếc mắt nhìn cô, trêu chọc: "Mẹ vẫn luôn gọi con như thế mà, hơn nữa, không phải con ngày nào cũng "Uyển Uyển lão công" "lão công của con" đấy à?"

"..." Mạnh Hạ muốn khóc mà không có nước mắt, lén liếc nhìn Ninh Thanh Uyển, thấy cô ấy vẫn thản nhiên nhìn điện thoại như không nghe thấy, cô thở phào nhẹ nhõm, nũng nịu cầu xin, "Quả mắt mặt rồi, mẹ ~ mẹ đừng gọi như vậy mà."

Hạ Niệm vốn dĩ muốn Mạnh Hạ đừng nghĩ đến những chuyện không vui, nên cố ý nói vậy để trêu cô, thấy Mạnh Hạ xấu hổ đến mức không có lỗ chui , Hạ Niệm cũng không đùa cô nữa, giục: "Được rồi, mau mang nước cho thần tượng của con đi."

"Chị, có phải chị đã ở dưới lầu từ sớm rồi không?" Mạnh Hạ đưa cốc nước cho Ninh Thanh Uyển, hỏi thắc mắc trong lòng.

Ninh Thanh Uyển nhận lấy cốc nước, thành thật nói: "Vừa xuống máy bay đã đến đây, đến dưới lầu mới nhớ ra phải hỏi xem em có thời gian không."

Mạnh Hạ cảm thấy ấm áp trong lòng, lại thương tiếc Ninh Thanh Uyển phải vất vả chạy ngược chạy xuôi như vậy. Cô cảm nhận được Ninh Thanh Uyển đối xử với mình đặc biệt tốt, nhưng mỗi khi nhớ đến những giấc mơ đêm, cô lại nảy sinh e ngại, thậm chí không thể thốt ra câu "Tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy."

Cô nén lại những gợn sóng trong lòng, lời đến miệng lại biến thành một câu khác, "Chị, có phải chị đặc biệt sợ phải ăn cơm một mình không?"

Ninh Thanh Uyển nhắp một ngụm nước , suýt nữa phun ra, cô bé ngốc này dù có trêu chọc thế nào cũng không hiểu ý. Cô mĩm cưới, mắt cong cong, tinh nghịch nói: "Đúng vậy, nên sau này phải thường xuyên phiền em ăn cơm cùng chị, được không?"

Mạnh Hạ mím môi, lòng đầy do dự. Nói không muốn tiếp xúc nhiều với Ninh Thanh Uyển là dối lòng, nhưng mỗi lần tiếp xúc, trái tim cô không ngừng nhảy lên về phía cô ấy, sợ rằng nếu Ninh Thanh Uyển không đón nhận, trái tìm cô sẽ tan vỡ tan tành, không biết phải làm sao.

"Ừm?"

"Được." Mạnh Hạ cắn môi, tự dằn vặt, giọng đơn âm của Ninh Thanh Uyển như một công tắc, chỉ cần bấm vào cô sẽ không từ chối.

Ninh Thanh Uyển khẽ cười, giả vờ tỏ ra uỷ khuất: "Chẳng lẽ chị đã ép em quá sao? Thật ra em không muốn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!