Cả nam lẫn nữ đều từ chối? Trình Tự nhíu mày, không khỏi hỏi: "Chị Uyển hồi đi học có từng yêu ai không?''
Lại Tiểu Manh nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Chắc là không. Từ lúc quen cô ấy, cô ấy chưa từng thích ai, đừng nói đến người, ngay cả đồ vật cũng không có gì là yêu thích đặc biệt." Cô xúc một thìa kem đưa vào miệng, "Ngoại trừ đồ ngọt và thuốc lá."
Mọi người lại chuyển sang đề tài khác, Mạc Ly liếc nhìn bóng người ngồi trên xích đu ngoài cửa kính, lấy một hộp sữa chua vị dâu tây trên bàn rồi đi ra.
Ngoài trời đã tạnh mưa từ lâu, gió vẫn rất lớn, làm lá cây xào xạc, nước trên lá bắn tung tóe, không khí mang theo hơi ẩm.
Ninh Thanh Uyển ngồi trên xích du hút thuốc, đôi chân dài duỗi thẳng, chân chống đất, điều thuốc lá mỏng giữa các ngón tay, làn khói mỏng manh làm mờ đi khuôn mặt nghiêng của cô, nghe thấy tiếng động, cô lười biếng nghiêng mặt nhìn Mạc Ly một cái.
"Đêm muộn rồi, sao còn ngồi đây hút thuốc?" Mạc Ly đưa hộp sữa chua cho cô, "Uống sữa chua đi, tốt cho sức khỏe."
Ninh Thanh Uyển nhận lấy hộp sữa chua, dập tắt điều thuốc, mở hộp và uống một ngụm, "Cảm ơn."
Mạc Ly nhìn vào mắt cô, "Vậy là chuyện của chị và cô bé kia thực sự không có gì sao?"
Ninh Thanh Uyển khê cười. "Không có gì thật. Chỉ là một cô bé ngốc nghếch, cần người chăm sóc."
Mạc Ly thở dài, "Chị lúc nào cũng vậy, luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực ra bên trong lại rất cô đơn. Chị cần một người để dựa vào, không phải chỉ là chăm sóc người khác."
Ninh Thanh Uyển nhìn lên bầu trời, "Có lẽ, nhưng bây giờ, việc quan trọng nhất là làm sao bảo vệ được những người mà chị quan tâm."
Mạc Ly ngồi xuống bên cạnh cô, "Vậy thì hãy bắt đầu từ việc bảo vệ chính bản thân mình trước đi"
Ninh Thanh Uyển không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, để gió thổi qua mặt, như muốn cuốn đi hết những phiền muộn trong lòng.
Ở trong nhà, Lại Tiểu Manh và Trình Tự vẫn tiếp tục trò chuyện.
"Chị Manh, chị Uyển thật sự không thích ai sao?" Trình Tự hỏi.
"Ừ, thật sự là không có. Cô ấy luôn giữ khoảng cách với mọi người, không cho ai có cơ hội đến gần. Nhưng chị tin rằng, một ngày nào đó, sẽ có người làm tan chảy trái tim băng giá của cô ấy." Lại Tiểu Manh đáp.
"Hy vọng là vậy." Trình Tự cười nhẹ, "Cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc."
Trong đôi mắt đào hoa quyến rũ ấy luôn là sự thờ ơ và lười biếng, pha lẫn chút mê hoặc, đôi môi đỏ khẽ mở ra, phả ra một vòng khói".
Mạc Ly hiếm khi thấy người phụ nữ nào như Ninh Thanh Uyển, ngay cả hút thuốc cũng thanh lịch và quyến rũ như vậy. Trong giới giải trí không thiếu mỹ nhân, nhưng Ninh Thanh Uyển lại có sức hấp dẫn độc đáo, đặc biệt là khi cô tỏa sáng trên sân khấu, luôn khiến người ta không thể rời mắt.
"Sao lại ra đây?" Ninh Thanh Uyển cong đầu gối, đu đưa xích đu.
"Ra đây ngắm chị chứ sao." Mạc Ly đi đến bên cạnh xích đu, đưa hộp sữa chua cho cô, "Dạ dày lại không tốt, bớt hút thuốc đi."
"Được." Ninh Thanh Uyển nhận lấy sữa chua, miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
Nói rất thoải mãi, hút thuốc cũng không ngần ngại, Mạc Ly kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cười mắng: "Chị đúng là tiếp thu ý kiến một cách thành tâm, nhưng sửa không nổi."
Cho đến khi điếu thuốc gần cháy hết, cô mới dập tắt trong gạt tàn, cầm hộp sữa chua uống từng ngụm nhỏ.
Một lúc sau, Mạc Ly hỏi: "Chị và cô bé kia có quan hệ gì vậy?"
Ninh Thanh Uyển do dự một lúc, cân nhắc mở lời: "Quan hệ giữa fan và thần tượng."
Mạc Ly nhìn cô đầy nghi ngờ: "Chỉ có vậy thôi?"
Cô đã làm việc với Ninh Thanh Uyển nhiều năm, chưa từng thấy Ninh Thanh Uyển có tin đồn gì với ai, trong giới giải trí cũng không có bạn bè thân thiết, Ninh Thanh Uyển đối xử với ai cũng dịu dàng lịch sự, nhưng bản chất lại luôn thờ ơ và xa cách, trông có vẻ ôn hòa nhưng thực chất là lạnh lùng.
Lại còn để một fan nhỏ biết nhà mình, thậm chí đề người ta ở nhà mình, Mạc Ly nghĩ thế nào cũng thấy khó tin, từng dấu hiệu đều cho thấy Ninh Thanh Uyển đối xử với fan này rất đặc biệt.
Ninh Thanh Uyển cắn ống hút suy nghĩ, bổ sung thêm một câu, "Hiện tại là vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!