Mạc Tịnh Ngôn mặc áo ngủ của Vương Tử Hựu xong thì thầm nghĩ thật vừa vặn, vì vậy nàng có chút suy nghĩ cảm thấy dáng vóc của hai người gần giống nhau, không giống như lần đầu tiên gặp mặt. Vương Tử Hựu sờ cằm làm như đang suy nghĩ: "Mạc tỷ, chị không biết kỳ thật giữa chúng ta có một chổ hoàn toàn khác nhau không?"
"Chổ nào?"
Ánh mắt Vương Tử Hựu chậm rãi từ khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn lướt xuống một đường, đi qua cổ cùng xương quai xanh dừng lại trước ngực nàng.
Mạc Tịnh Ngôn đẩy nàng ra: "Tránh ra, để tôi đi ngủ?"
"Mạc tỷ dữ quá!" Phàn nàn!
"Tôi dữ sao??"
Ánh mắt Vương Tử Hựu chuyển đến ngực Mạc Tịnh Ngôn, ý vị thâm trường nói: "Không có dữ..."
"Cút nhanh cho tôi!"
Vương Tử Hựu không tránh ra ngược lại còn tiến tới, nhõng nhẽo nói: "Mạc tỷ lạnh nhạt quá, cả ngày cứ đuổi em đi... đối với em chả lẽ không có chút hứng thú nào sao?"
Mạc Tịnh Ngôn không thoải mái liếc nàng một cái, cũng không nói nữa, Vương Tử Hựu vì mình mà tận lực khiêu khích nhưng hoàn toàn như đá chìm đáy biển cho nên buồn bực trong lòng, quay đầu chìm vào giấc ngủ, Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên chui vào trong chăn của Vương Tử Hựu.
Vương Tử Hựu cảm thấy thân thể vừa mền mại vừa nóng bỏng của Mạc Tịnh Ngôn dán chặt, còn chưa biết nàng muốn làm gì, thì mùi hương từ hơi thở của Mạc Tịnh Ngôn đã thổi vào mặt.
"Em muốn tôi làm gì thì cứ làm như thế..." thanh âm Mạc Tịnh Ngôn khàn khàn, không giống như hỏi thăm, giống như muốn đền bù cùng trấn an. Cánh tay Mạc Tịnh Ngôn luồn qua cổ Vương Tử Hựu, không thuần thục mà ôm nàng vào trong ngực.
"Đối với em... làm thế nào?" Vương Tử Hựu có cảm giác hình như giờ đây không chỉ mắt cá chân của nàng không thể động đậy, mà cả cơ thể đều không thể di chuyển, trong đầu loạn một đoàn.
Bởi vì ở trong chăn không có ánh sáng, ngón tay Mạc Tịnh Ngôn chậm rãi vuốt ve má Vương Tử Hựu, men theo đường cong ưu mỹ của nàng mà chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay lướt qua làn da nàng.... nhiệt độ đầu ngón tay giống như bốc hỏa khiến cho Vương Tử Hựu miệng đắng lưỡi khô.
Cuối cùng ngón tay Mạc Tịnh Ngôn đặt trên môi Vương Tử Hựu, xác định được vị trí môi của nàng liền nhẹ nhàng cúi người, từ tốn dùng môi của mình cọ lấy môi của Vương Tử Hựu, cọ xát một hồi giống như đã quyết tâm ngậm lấy môi dưới của Vương Tử Hựu, ôn nhu giữ trong miệng. Vương Tử Hựu hai mắt nhắm lại, cảm giác cả người mình đều bị chìm đắm trong sự ấm áp ngọt ngào của Mạc Tịnh Ngôn, chờ đợi nàng xâm nhập, tâm tình phi thường thấp thỏm không yên, thế nhưng tận sâu thân thể không ngừng dâng trào từng đợt sóng hạnh phúc, thế nhưng thời gian chờ đợi kéo dài quá lâu, nàng cảm giác lưỡi của Mạc Tịnh Ngôn luôn do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Nàng đang băn khoăn ? Rõ ràng những hành động thân mật thế này không phải là sở trường của nàng, cũng có thể tất cả những thứ này hoàn toàn chỉ do nàng bắt chước mà thôi.
Những hành động này chẳng lẽ được xem là "Chịu trách nhiệm" sao? Ngay từ khi bắt đầu Mạc Tịnh Ngôn vì muốn trấn an Vương Tử Hựu mà làm những chuyện này.
"Chị ấy hôn mình không phải là vì yêu mình!" Nghĩ đến điểm này Vương Tử Hựu thoáng mở mắt đẩy Mạc Tịnh Ngôn ra.
Mạc Tịnh Ngôn vốn đã đủ khẩn trương lại bị nàng đẩy một cái khiến hồn tiêu phách tán, khàn giọng hỏi: "Sao... sao thế?"
Vương Tử Hựu ngưng mắt nhìn vào mắt nàng, TV bên cạnh vẫn còn chiếu buổi phỏng vấn của Mạc Tịnh Ngôn, người chủ trì hỏi nàng: "Monica thích một người như thế nào?"
Mạc Tịnh Ngôn cười nhạt một tiếng trả lời: "Thiện lương, cầu tiến, hơn nữa... phải thành thật."
Thành thật... thành thật!
Đúng vậy không thể lừa gạt, lừa gạt chính là chướng ngại vật lớn nhất trong một mối quan hệ của hai người, huống hồ chướng ngại vật kia sẽ càng lúc càng lớn, thậm chí còn lớn bằng thiên thạch bay trên trời, không chỉ có thể hung hăng đánh ngã hai người, thậm chí còn khiến người ta tan xương nát thịt.
"Tiểu Hựu?" Mạc Tịnh Ngôn hỏi " Có phải là... tôi làm em không thoải mái?"
Vương Tử Hựu lắc đầu: "Không phải không phải ! Mạc tỷ thật ra... thật ra.... chị không nên tốt với em."
Mạc Tịnh Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng.
"Chính là đêm đó, khi chị uống say rồi, em mang chị về nhà em, nhưng mà sau đó chị ngủ luôn không có làm cái gì hết, cho nên..." Vương Tử Hựu hiểu rõ Mạc Tịnh Ngôn nhất định sẽ rất tức giận, nhất định! Nàng tức giân, nhẹ thì sẽ đánh đòn, còn nặng có phải sẽ tuyệt giao luôn không?
"Cho nên?"
"Cho nên, chị không nên cùng em làm những chuyện này, tất nhiên là không cần miễn cưỡng phải chịu trách nhiệm với em." Vương Tử Hựu mãnh liệt hít một hơi, mặc kệ kết cục thế nào, nhất định phải nói rõ chuyện này, nàng không muốn đến cuối cùng Mạc Tịnh Ngôn sẽ chán ghét nàng.
Hai tay Mạc Tịnh Ngôn ôm chặt hai bên vai Vương Tử Hựu, nghe xong lời của nàng liền trầm mặc một hồi nói: "Kỳ thật, tôi sớm đã đoán được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!